Ánh sáng sáng rọi đêm tối.
Tiếng sấm ù ù.
Ngay sau đó, mưa to sốt ruột rơi xuống từ trên cao, giống như là túi hạt trút xuống, khiến vạn vật trên đời không kịp trở tay... Bản thân Lý Tư Ỷ cũng sợ sét
đánh. Cô còn chưa kịp hét ầm lên thì một cái thứ nho nhỏ mềm mại đã lao vào trong lòng ngực cô.
Người nhẹ như là lông chim, còn cái ôm thì rất chặt chẽ. “Chị đừng đi được không? Em rất sợ hãi!”
Lý Tư Ỷ vỗ về cô bé: “Chị đi gọi chị Vương đến đây với em. Hoặc là đêm nay. em có thể ngủ với cha mình.”
Cố Tư Kỳ không đồng ý, cứ vùi mình vào trong lòng ngực Lý Tư Ỷ.
Một lát sau, Lý Tư Ÿ cảm thấy thân thể nhỏ nhắn trong lòng ngực hơi run rẩy. Cô không nhịn được cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô bé ngửa đầu lẩm bẩm: “Lúc cha đi công tác, ở nhà cũng có sét đánh, em sợ hãi... Chị làm mẹ của em được không? Em muốn có mẹ, sau này sẽ không sợ sét đánh nữa!”
Lý Tư Ỷ có chút hoảng hốt.
Cố Tư Kỳ từng nhắc đến chuyện này. Cô chỉ coi là trẻ con không hiểu chuyện.
Nhưng mà bây giờ, cô biết cô bé đang nghiêm túc nói với cô.
Cô bé hiểu hết. Cô bé lựa chọn một người mình thích và cha cô bé cũng thích đi làm mẹ cô bé... Có điều, sao có thể là Lý Tư Ỷ cô chứ? Tuyệt đối không nên là Lý Tư Ÿ côi
Lý Tư Ỷ cảm thấy mình không nên tới đây.
Cô nhẫn tâm đẩy cô bé trong lòng ngực mình ra, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Để chị gọi cha em đến chơi với em.”
Cố Tư Kỳ bị đẩy ra, mặt mày hiện lên vẻ mất mát và khó tin.
Cô bé không ngờ Lý Tư Ÿ lại đẩy cô bé ra. Cô bé cũng không ngờ Lý Tư Ỷ lại không cần cô bé.
Tuy rằng cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé có thể thấy được vẻ mặt gần như chán ghét trên mặt Lý Tư Ỷ... Chị chán ghét mình hả? Chị làm bạn với mình, chỉ là vì chuyện bắt cóc thôi hả?
Cố Tư Kỳ mấp máy môi. Bên ngoài lại có một đường sáng khiến người ta sợ hãi lóe lên chiếu sáng
khuôn mặt cô bé, nhưng mà cô bé không có đòi ôm như lúc nấy, chỉ đứng một
chỗ lắng lặng mà nhìn Lý Tư Ÿ, đôi môi đỏ bừng run run liên tục.
Cô bé muốn nói chuyện, lại không thể thốt thành lời.
Lý Tư Ỷ đứng ở đối diện cô bé. Cô tự nói với mình là không thể mềm lòng, mềm lòng chính là sai lầm!
Một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt.
Cố Tư Kỳ ôm món đồ chơi mình thích nhất, cuộn người lại trên sô pha... Bên ngoài sấm sét liên tục, cô bé rất sợ hãi, cơ thể cứ run rẩy mãi, nhưng mà cô bé không gọi Lý Tư Ỷ nữa, cũng không bảo Lý Tư Ỷ làm mẹ của mình.
Lý Tư Ỷ vẫn còn đang đứng, đứng đến khi hai chân tê rần.
Cô không biết mình đã đứng bao lâu. Đến cuối cùng, cô cũng đi qua, đặt nhẹ bàn tay lên vai cô bé, nhẹ nhàng nói: “Chị không đi nữa, đêm nay chị ở đây với em!”
Cô bé đờ người ra, cả buổi không nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!