Bà ta lại quỳ xuống với Cố Vân Phàm, gào khóc cầu xin anh tha cho con trai mình.
Cố Vân Phàm cảm thấy ồn ào, bảo người kéo bà ta đi ra ngoài... Vệ sĩ mua hai vé tàu cao tốc cho bọn họ.
Vệ sĩ nói: “Ngài Cố không muốn thấy các người, cũng không muốn cô Lý
thấy các người.” Hai vé tàu cao tốc, một chỉ phiếu mười triệu tệ. Mua mười năm của Trình Luật. Đôi tay mẹ Trình run rẩy.
Vệ sĩ lạnh nhạt nói: “Nếu tôi là các người, tôi sẽ cầm tiền về quê. Các người phải hiểu răng tội danh của bác sĩ Trình có thể lớn có thể nhỏ, tất cả đều do một câu của ngài Cố thôi.”
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Vệ sĩ mở cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Ngài Cố, bọn họ cầm tiền và vé tàu đi rồi.
Cố Vân Phàm đang cầm một quyển kinh thánh.
Nghe vậy, anh cười khẽ, ai nói tiền tài không mua được gì cả?
Trong mắt anh, tiền tài có thể mua được mọi thứ, ngoài mua được Lý. Tư Ỷ ra.
Anh phất tay: “Ra ngoài đi!”
Vệ sĩ đi rồi, Cố Vân Phàm nhìn vào bên trong phòng xép. Từ góc độ của anh, anh không nhìn thấy Lý Tư Ỷ, lại có thể nghe thấy tiếng nói của Tư Kỳ. Cô bạn nhỏ Cố Tư Kỳ đã ổn hơn một chút.
Cô bé an ủi Lý Tư Ỷ: “Thất tình phải không? Không sao cả, cha em đang độc thân, cùng lắm thì em bảo cha em cưới chị
Lý Tư Ỷ cảm thấy lòng mình hơi loạn, thuận miệng nói: “Chị không cần.”
Cố Tư Kỳ nhỏ giọng nói: “Có rất nhiều cô gái muốn gả cho cha em, thế mà chị còn kén cá chọn canh nữa!”
Lý Tư Ỷ không trả lời.
Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng suy yếu, tay chống khung cửa, nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ, nói: “Để cha tự mình nói với cô ấy.”
Lý Tư Ỷ ngước mắt nhìn Cố Vân Phàm.
Anh mới vừa phẫu thuật xong, ba ngày mới được xuống giường, vậy mà mới một ngày anh đã xuống giường rồi, chỉ vì đến đây xem cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ đi rồi, sau này sẽ không quay lại thành phố B nữa.”
Nghĩ đến lời nói của mẹ Trình, Lý Tư Ỷ có chút khó chịu.
Cô biết Trình Luật bị Cố Vân Phàm tính kế, nếu không sẽ không bị phán đến
mười năm. Trong nhất thời, cảm xúc trong cô có hơi phức tạp.
Cố Vân Phàm nhẹ giọng nói: “Anh dùng mười triệu tệ mua mười năm của cậu ta.”
Nếu dựa theo tính tình của anh thì Trình Luật đừng mong sống. Nhưng mà hiện nay anh có Tư Kỳ và Tư Ỷ, anh muốn tích phúc cho bọn họ. Lý Tư Ỷ nhìn anh, không nói một chữ nào.
Cố Vân Phàm mỉm cười... trên trán liên tục toát mồ hôi, cả người sắp ngã xuống.
Hộ lý đi vào thấy vậy thì hô lên: “Ngài Cố, ngài không muốn sống nữa hả?”
Hộ lý lập tức đỡ anh đi nằm. Cố Vân Phàm trước sau vẫn luôn nhìn Lý Tư Ÿ.
Anh nghĩ mạng sống của anh ở chỗ kia kìa... Cố Vân Phàm không chịu nằm yên, miệng vết thương bị vỡ ra rồi.
Anh bị đẩy vào trong phòng cấp cứu, may mười hai mũi, lúc quay lại phòng bệnh sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hộ lý treo nước cho anh, tức giận nói: “Nếu còn bị vỡ ra nữa thì anh sẽ mất mạng cho coil”
Sau đó, cô ấy nhìn Lý Tư Ỷ, có chút bất mãn nói: “Cô là bạn gái anh ta hả, có biết trông anh ta không hả... Nếu lỡ xảy ra chuyện thì không ai gánh trách nhiệm nổi đâu!”
Lý Tư Ỷ muốn giải thích, chỉ là khóe môi giật giật, vẫn không thốt thành lời được.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website