Bà Lý muốn hỏi, nhưng bà ta thấy mặt con gái trắng bệch nên không hỏi nữa. Bà ta muốn về cùng.
Lý Tư Ỷ không cho, cô ấy sợ mẹ mình lo lắng và cũng sợ bệnh cũ của bà ta tái phát, cô ấy chỉ nói giải quyết xong sẽ gọi điện lại cho bà ta ngay.
Tuy bà Lý lo lắng, xong vẫn đồng ý.
Ngay trong đêm hôm đấy, Lý Tư Ỷ đã lên chuyến tàu cao tốc sớm nhất về thành phố B, cô ấy xuống tàu lại bắt taxi đi tiếp, chương trình truyền thanh trên xe taxi vẫn đang phát tin xã hội đó.
[Theo như chúng tôi được biết, chủ tịch tập đoàn Cố Thị Cố Vân Phàm đã qua
cơn nguy kịch, nhưng con gái ông là xxx vì bị bắt cóc nên đã nảy sinh tâm lý kích động, hiện cô bé đang tiếp nhận trị liệu tâm lý.]
Tài xế taxi lắc đầu, lẩm bẩm: "Người giàu chưa chắc đã hạnh phúc, xem kìa, chắc chắn là tên bắt cóc dọa nạt để vơ vét tài sản, chưa giết con tin đã là may lắm rồi."
Trong lòng Lý Tư Ỷ đang loạn như ma.
Một tiếng sau, xe taxi dừng ở bãi đậu xe bệnh viện tốt nhất thành phố B, lúc nhận tiền tài xế thuận mồm nói một câu: 'Muộn thế này rồi còn tới thăm người ốm, đó chắc chắn là người quan trọng."
Mặt Lý Tư M trắng bệch, cô ấy cười nhạt.
Ban đêm, bệnh viện lạnh lẽo xơ xác tiêu điều, bóng người dưới ánh trăng cũng có vẻ đơn bạc quạnh quẽ.
Cô ấy đi trên hành lang trống trải, tiếng bước chân vang vọng.
Tầng trên cùng của khoa nội trú là phòng bệnh VIP, được tập đoàn Cố Thị bao. hết, mỗi cửa ra vào đều có đầy vệ sĩ đứng canh, một con muỗi cũng khó mà bay vào được, bọn họ không biết Lý Tư Ỷ nên ngăn khô ng cho cô ấy vào: "Xin lỗi, không có sự cho phép của tổng giám đốc An, bất kỳ ai cũng không được gặp anh Cố"
Lý Tư Ỷ cắn môi: "Tôi với anh Gố là... bạn."
Bảo vệ rất trung thành, không cho cô ấy vào.
Đúng lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh từ phòng bệnh đăng xa đi tới, đến gần mới thấy đó chính là An Nhiên.
An Nhiên trông thấy Lý Tư Ỷ, cô ấy lập tức nói với bảo vệ: "Sau này cô Lý Tư Ÿ tới thì cho vào luôn! Cô ấy là người quan trọng nhất với tổng giám đốc Cố."
Dù bảo vệ có liêm khiết, nhưng vài giây sau đã hiểu ý rồi.
An Nhiên nói xong thì đi tới bên cạnh Lý Tư Ỷ, cô ấy khế nói: "Người đã tỉnh rồi, nhưng vẫn còn khá yếu, cô qua thăm đi!"
Lúc đi Lý Tư Ỷ vội vội vàng vàng nên không có cảm giác gì.
Nhưng đến bệnh viện rồi, sắp gặp được người, nhưng bước chân của cô ấy lại rụt rè mềm nhữn.
Đúng, cô ấy từng yêu Cố Vân Phàm.
Đúng, cô ấy cũng từng hận Cố Vân Phàm, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, ông ta cũng có thể sẽ chết, còn chết dưới một lưỡi dao sắc bén... sau đó bọn họ vĩnh viễn chia ly, khiến cô ấy có muốn hận cũng không hận được nữa.
An Nhiên đỡ cô ấy: "Tổng giám đốc Cố không sao! Nhưng mà... tiểu Tư Kỳ không được ổn cho lắm, cô bé sợ đến mức vẫn luôn mơ thấy ác mộng."
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!