Mẹ mình đã nói như vậy, sao Lý Tư Ỷ lại không hiểu.
Cô ấy còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng mẹ Lý không cho cô ấy cơ hội nói, tự bước đến cửa sổ nhìn chăm chú chiếc xe Rolls-Royce màu đen dưới tầng kia một lát rồi nói khẽ: “Tư Ỷ, mẹ chỉ muốn nói cho con biết, làm mẹ kế rất khó. Con hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
Chương 694: Cố Vân Phàm nói thẳng: Tư Kỳ không phải là con tôi
Mẹ Lý nói xong, trong mắt Lý Tư Ỷ bắt đầu rưng rưng nước. Cô ấy nói với giọng rất thấp: “Mẹ, con không muốn ở bên anh ta! Chuyện của anh ta và con đã kết thúc từ rất lâu về trước rồi.”
Lúc nói đến đây, hai mắt cô ấy đã ươn ướt.
Sao mẹ Lý lại không nhận ra chuyện ấy, nhưng bà ta không hề vạch trần con mình mà chỉ nói: “Cơm nước xong xuôi rồi đi nghỉ sớm một chút đi. Mua vé tàu cao tốc giúp mẹ nữa nhé.”
Lý Tư Ỷ buông bát đũa xuống: “Đến lúc đó mẹ giúp con tặng quà cho bên ấy với. Ở đó mấy ngày là được rồi, sao phải dưỡng lão ở đó, đâu phải mẹ không có con gái. Con không đồng ý đâu.”
Trái tim mẹ Lý được an ủi. Cơm nước xong xuôi, mẹ Lý thu dọn bát đũa, Lý Tư Ÿ quay về phòng tắm rửa.
Lúc cô ấy đi tới phòng tắm, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, kèm theo tiếng lá cây rung xào xạc.
Lý Tư Ỷ hơi do dự, cuối cùng vẫn đi đến bên cửa sổ.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen vẫn đỗ ở nơi đó, Lý Tư Ỷ nhìn về phía cửa sổ chỗ ghế lái. Một lúc lâu sau, có khói xám bay từ trong ra, có lẽ Cố Vân Phàm đang ngồi trong xe hút thuốc lá.
Lý Tư Ỷ lẳng lặng nhìn một lát rồi kéo rèm cửa ra.
Gô ấy không muốn quan tâm tới Cố Vân Phàm. Lý Tư Ỷ biết rõ rằng sau khi mình chia tay với Trình Luật, Cố Vân Phàm sẽ không còn kiêng dè gì nữa. Ông ta cảm thấy gái chưa chồng trai chưa vợ, mình theo đuổi Lý Tư Ỷ là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng ba năm nay thì phải làm sao? Cuộc hôn nhân kia thì tính thế nào?
Anh ta và vợ của mình đã sinh cả con rồi, bây giờ lại tới đây nói thích cô ấy, có thấy nực cười không chứ?
Lý Tư Ỷ dựa vào đầu giường, đọc sách liên quan tới chủ đề giáo dục một lát. Tiếng mưa bên ngoài quấy nhiễu khiến cô ấy phiền lòng, cuối cùng dứt khoát tắt đèn đi, đeo bịt tai đi ngủ.
Sáng hôm sau rời giường, mẹ Lý bưng bữa sáng lên, không mặn không nhạt nói: “Chiếc xe kia đã đỗ dưới lầu cả đêm. Trông nó nổi bật quá, lát nữa con nói với anh ta một câu, bảo anh ta đừng dừng xe ở đó nữa, hàng xóm trông thấy lại bàn tán lung tung đấy.”
Lý Tư Ỷ đang uống sữa tươi, nghe mẹ mình nói vậy chợt thấy hơi mất tự nhiên.
Cô ấy dạ một tiếng: “Đợi lát nữa con sẽ xuống lầu nói với anh ta.”
Ăn sáng, thay quần áo xong, Lý Tư Ỷ xách theo một chiếc cặp làm việc xuống Tầng.
Không khí sau cơn mưa rất mát mẻ.
Cô ấy khẽ hít một hơi, đi thẳng tới trước cửa xe Cố Vân Phàm và giơ tay gõ cửa kính.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt điển trai có vẻ hơi mệt mỏi.
Có lẽ do cả đêm không ngủ nên Cố Vân Phàm không còn dáng vẻ khôn khéo. linh hoạt như bình thường. Ông ta nghiêng đầu lảng lặng nhìn Lý Tư Ỷ : “Lên xe đi, tôi đưa em đi.”
Lý Tư Ỷ không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!