Cố Vân Phàm làm kinh doanh bao nhiêu năm, hiếm khi gặp phải tình huống khiến ông ta phải bó tay.
Nhưng lúc này khi bị bà Lý chèn ép, ông ta lại không biết phải đáp trả thế nào.
Ông ta đành gọi "bà Lý" một cách khá tôn trọng. Bà Lý trong lòng cũng có chút cảm thán, bà ta hiện tại quả thực không thích Cố Vân Phàm, nhưng nếu không phải do chuyện năm xưa thì có lẽ bà ta cũng sẽ rất thích người con rể này. Giờ vợ ông ta chết rồi mới chạy tới đây, năm xưa ông ta đã làm cái quái gì cơ chứ?
Lý Tư Ỷ bế đứa trẻ trở lại phòng. Ở bên ngoài, bà Lý đã bình tĩnh lại và rót một cốc nước cho Cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm cúi đầu nhận lấy bằng hai tay, cử chỉ gần như lấy lòng này lại khiến bà Lý cười khẩy: "Cố tiên sinh không cần phải như thế này, trông rất đáng sợ".
Cố Vân Phàm không có gì để nói.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt già nua của bà Lý càng trở nên khó coi, bà nói thẳng: “Tôi thấy cậu vẫn còn tơ tưởng đến Tư Ỷ. Nhưng Cố tiên sinh, giữa hai người sớm đã kết thúc rồi! Năm xưa Tư Ỷ ngốc đến mức ở lại bên cạnh cậu ba năm liền, mặc dù về mặt vật chất cậu không bạc đãi nó, nhưng năm đó nhà họ Lý chúng tôi cũng không thiếu chút tiền đó. Hiện giờ Cố tiên sinh ngày càng trở thành người có tiền tài địa vị, tôi nghĩ không ít cô gái trẻ sẵn sàng lao vào lòng Cố tiên sinh sao phải quấn lấy Tư Ỷ làm gì, khó khăn lắm nó mới có bạn trai khác, cậu ấy cũng không tồi".
Bà Lý vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi sẽ không nói đến chuyện đúng sai trong quá khứ nữa. Với tư cách là một người mẹ, bây giờ tôi cầu xin cậu hãy để cho con gái tôi một đường sống!”
Những lời này như một cái gai đâm vào trái tim Cố Vân Phàm.
Nỗi đau này không phải vì ông ta mà là vì Lý Tư Ÿ.
Chắc chắn những năm này cô ấy đã rất khổ sở!
Cố Vân Phàm có thể nói gì? Ông ta không có cách nói cho bà Lý biết, người con rể tiềm năng mà bà ta đang nói tới thực ra đang dây dưa với con gái viện trưởng, thậm chí cuối cùng anh ta chưa chắc đã chọn Lý Tư Ỷ.
Cố Vân Phàm suy nghĩ hồi lâu, chỉ nói với bà Lý một câu: "Tôi sẽ để cô ấy đi! Nhưng nếu cô ấy muốn quay lại với tôi, tôi lúc nào cũng chờ đợi cô ấy".
Cả đời này, ông ta nghĩ mình sẽ không bao giờ kết hôn với ai khác ngoài Lý Tư Ỷ.
Ông ta đã dành vị trí này cho người khác và phụ lại cô, ông ta không muốn cô ấy phải đau khổ không chỗ dựa suốt phần đời còn lại.
Bà Lý hoàn toàn không tin lời nói của ông ta. Bà ta cũng từng nghe qua vài câu chuyện về tính phong lưu của Cố Vân Phàm. Đây là điều khiến bà ta tức giận nhất, hận con gái mình đã tin tưởng nhầm người.
Nói xong, Cố Vân Phàm chuẩn bị rời đi.
Ông ta quay lại phòng ngủ của Lý Tư Ỷ là không phù hợp, bà Lý cũng không cho phép.
Đứa bé được Lý Tư Ỷ bế ra ngoài, cô bé tỉnh dậy nhưng không còn sức lực, nằm rũ rượi trên vai bố nhìn có chút đáng thương.
Cố Vân Phàm thấp giọng nói: 'Bố đưa con về!"
Cố Tư Kỳ nhìn Lý Tư Ỷ như một con mèo con, không nói một lời, con ngươi đen trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay có chút buồn bã.
Lý Tư Ỷ bước tới cửa và mở cửa.
Khi Cố Vân Phàm đi ngang qua cô, cô thì thâm: "Đừng đến đây nữa!"
Cố Vân Phàm nhìn cô mà không tiến về phía trước, môi Cố Tư Kỳ mấp máy, nhưng cuối cùng cô bé không nói một lời, chỉ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào vai bố, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Tư Ỷ.
"Đi nào!"
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!