Cô ấy hít một hơi dài rồi nhìn Ôn Noãn.
“Diêu Tử An thối nát từ rễ rồi.”
“Anh ta mua căn hộ bao nuôi Đinh Tranh. Tớ đã điều tra hóa đơn, mỗi tháng anh ta đều tiêu hai, ba triệu trên người cô ta.”
Ôn Noãn chẳng biết nói sao mới phải.
Bạch Vi không thèm để ý, mỉm cười.
“Tớ và Diêu Tử An tạm coi như ngầm hiểu ý nhau!”
“Tớ mặc kệ anh ta, nhưng bọn tớ sống chung cũng rất tốt, anh ta rất hào phóng với tớ... Ôn Noãn, cậu đừng học theo tớ, cậu xứng đáng với một người đàn ông yêu cậu hết lòng.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng võ vai cô ấy: “Dù thế nào đi chăng nữa, cứ tìm tớ.”
“Chắc chắn rồi." Bạch Vi mỉm cười, nắm bàn tay đang đặt trên vai mình.
Lúc này Diêu Tử An cầm điện thoại bước tới, sắc mặt mất tự nhiên.
Bạch Vi cười lạnh lùng: “Diêu Tử An, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm chúng ta kết hôn, anh cũng đến chỗ cô ta sao? Cô ta quý giá đến thế à? Bộ dạng của cô ta khi quyến rũ Cố Trường Khanh, chắc anh chưa thấy qua đâu nhỉ”
Diêu Tử An bình tĩnh nhìn Bạch Vi.
Bạch Vi đúng là xinh đẹp, nhưng lại quá quý giá.
Kết hôn hai năm nhưng cô ấy lại không chịu sinh con, sợ bị mất dáng.
Đinh Tranh thì khác, cô ta đồng ý sinh con cho hắn...
Đinh Tranh nói cô ta mang thai rồi, muốn ăn chua.
Chắc chắn là con trai!
Hiện giờ cho dù có là ông trời hay dao rơi xuống đầu ngăn cản thì hắn phải đến chỗ cô ta.
Diêu Tử An không dám nói thật, viện cớ: “Công ty có việc, anh đi một chút rồi sẽ về.”
Đương nhiên Bạch Vi không tin lý do này.
Chính là cô ấy không giữ hắn lại được, ngày kỷ niệm kết hôn đều không muốn ở lại bên cô ấy, Bạch Vi rất thất vọng
Cô ấy nhìn chằm chằm chồng mình.
Cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Diêu Tử An, anh muốn đi thật sao?”
Diêu Tử An chột dạ “Ừ” một tiếng. Bạch Vi bật cười, vén mái tóc dài: “Được! Anh đi đi!”
Diêu Tử An lập tức chạy vào thang máy, trông rất vội vàng.
Đợi anh ta đi rồi, bờ môi Bạch Vi run run, thậm chí là cả người cũng không kiềm được mà run lên.
“Ôn Noãn, sao anh ta lại trở nên như vậy chứ?” Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Muốn ly hôn không?” Bạch Vi đỏ mắt lắc đầu.
Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại. “Cảnh Sâm... Tôi đang ở câu lạc bội”
“Tôi uống say rồi, anh đưa tôi về nhà nhé?”
“Ừ, Tử An đi với người khác, chỉ có mình tôi...”
Da đầu Ôn Noãn tê dại.