Ôn Noãn nhìn sang.
Bạch Vi chỉ ước có thể bỏ chạy.
Sao cô ấy biết được vị Phật lớn này sẽ tự dưng xuất hiện chứ, rõ ràng là Hoắc Minh đâu có quan tâm Diêu Tử An.
Cũng vì áy náy nên Bạch Vi xếp cho Ôn Noãn một chỗ cách Hoắc Minh rất xa.
Nhưng không cản được tác phong khác người của Hoắc Minh...
Ôn Noãn vừa cởi áo khoác ngồi xuống, Hoắc Minh đã đi tới, hơi nâng cằm.
Người bên cạnh Ôn Noãn cũng rất thức thời nhường
chỗ. Hoắc Minh chẳng hề kiêng dè ngồi bên cạnh Ôn Noãn.
Hầu như tất cả mọi người trong phòng bao đều biết bọn họ đã từng hẹn hò, vì vậy đều câm như hến.
Hoắc Minh trông rất nhàn nhã.
Anh dựa vào ghế sô pha, ung dung hỏi Ôn Noãn: “Dạo này khỏe không?”
Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào màn hình LCD, cố gắng nói chuyện với anh bằng giọng điệu thoải mái nhất. Cô không muốn tỏ ra mất tự nhiên, như vậy chỉ càng khiến anh nghĩ cô chưa buông bỏ được.
“Cũng tạm!”
Hoắc Minh cười nhạt.
Anh nói: “Cũng tạm là tốt rồi! Coi như chúng ta xa nhau là điều đúng đắn.”
Ôn Noãn không trả lời.
Lúc gặp lại Hoäc Minh, cô vẫn có cảm giác.
Cô không muốn nói chuyện nhiều với anh, bởi anh rất tinh mắt, cô sợ sẽ bị anh phát hiện gì đó...
Sau đó, mấy người trong giới tụ tập lại một chỗ.
Hoắc Minh chơi cùng bọn họ. Ôn Noãn ngồi chơi điện thoại, mơ hồ nghe thấy bọn họ chơi thật hay thách, còn có cô gái dũng cảm tỏ tình với Hoắc Minh.
Kết quả đương nhiên là bị từ chối.
Ôn Noãn ngồi đến chán, nhất là ngồi cạnh Hoắc Minh, khiến cô thấy rất mất tự nhiên.
Khi cô định vào nhà vệ sinh rửa tay thì trong phòng bao chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của
Diêu Tử An.
Đinh Tranh gọi tới.
Gọi hết lần này đến lần khác, đến khi Diêu Tử An chịu nghe máy mới thôi.
Ở trường hợp thế này, Bạch Vi không tiện phát tiết.
Ôn Noãn thấy cô ấy định nói gì đó thì khẽ thở dài, rủ cô ấy cùng đi vệ sinh.
Hai người sánh vai bước đi.