Hoắc Tây mở mắt ra, trong mắt còn sót lại vẻ đau thương. Cô lại mơ một giấc mơ giống trước đây.
Trong mơ, cô đem tro cốt của Bạch Khởi từ nước ngoài trở về. Nhưng máy bay mãi không hạ cánh.
Cô bừng tỉnh, trong tầm tay là làn da ấm áp. Cô vô thức kéo nguồn nhiệt về phía mình, kề sát mặt qua... Trương Sùng Quang cảm thấy trong tay hơi ướt.
Hoắc Tây đã khóc...
Rõ ràng là đầu mùa hạ, nhưng trong một căn phòng ngủ to thế này, lại lạnh lẽo đến tận xương.
Trương Sùng Quang kiên nhẫn mà chờ cô tỉnh ngủ. Khoảng hai phút sau, Hoäc Tây hoàn toàn tỉnh ngủ.
Ngay sau đó, anh cảm thấy cô nhích mặt mình ra từng chút một, không muốn tiếp xúc với anh, động tác trông c1o vẻ tự nhiên lại khiến lòng anh căng chặt... Vợ anh không muốn anh chạm vào mình.
Vậy vừa rồi cô ỷ lại anh như thế, là vì coi anh là Bạch Khởi hả?
Người sống giành không lại người chết. Huống chỉ, năm xưa người đưa Bạch Khởi ra nước ngoài lại là anh. Lại thêm, Bạch Khởi bệnh nặng qua đời lúc Hoắc Tây đang mang thai cuối kì.
Cô vẫn không biết tin Bạch Khởi qua đời, mãi cho đến khi cô khôi phục sau sinh sản, muốn đi gặp Bạch Khởi.
Trương Sùng Quang đè nén cảm giác ngột ngạt trong lòng.
Hiện nay, Bạch Khởi đã trở thành một điều kiêng ky giữa hai người. Anh không nhắc tới, cô cũng sẽ không nhắc tới... Bọn họ cứ như vậy mà hờ hững sống qua ngày, anh không biết anh có thể kiên trì bao lâu nữa.
Anh nghĩ, nếu Hoắc Tây sẵn lòng sống cả đời như thế thì anh cũng sẵn lòng.
'Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Miên Miên và Duệ Duệ còn chưa ngủ, chúng ta về nhà sớm chút đi.”
Dứt lời, anh liền có chút khổ sở.
Nếu không vì hai đứa nhỏ thì chắc là Hoắc Tây đã bỏ anh đi rồi. Cho dù không ly hôn, cô cũng sẽ bay ra nước ngoài, không hề quay lại nữa... Mỗi đêm ngủ bên cạnh anh, có lẽ cô rất khó chịu.
Hoắc Tây ngồi dậy, đường cong xinh đẹp mềm mại hiện lên trong bóng tối.
Cô đứng dậy, vén mái tóc dài sang một bên, nhẹ nhàng sửa sang lại váy, sau lưng hơi bị nhăn nhúm.
Trương Sùng Quang nói: “Để anh giúp em.”
Có điều, anh mới vừa chạm vào cô, cô liền tránh sang bên ngay.
Không khí cực kì yên tĩnh,
Làm một người chồng, Trương Sùng Quang có chút không thể chịu nổi, nhưng anh vẫn dịu dàng nói: “Anh không muốn làm gì cả, chỉ là vuốt phẳng váy cho em thôi."
Những lúc chỉ có hai người, Hoắc Tây đối xử rất lạnh nhạt với anh: “Em tự làm là được.”
Chỉnh váy xong, cô ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Đi thôi!”
€ó điều, cô vừa đi vài bước đã bị Trương Sùng Quang kéo cổ tay lại.
Khoảnh khắc thân thể tiếp xúc lẫn nhau, anh có thể nhận sự được sự phản cảm trong cô. Lần này, Trương Sùng Quang không buông tay ra. Anh kéo cô lại gần mình từng chút một, nhẹ giọng hỏi cô: “Hoắc Tây, có phải là em còn hận anh không? Em muốn vì Bạch Khởi mà cả đời không làm vợ chồng thật sự với anh hả? Em có nhớ bao lâu rồi chúng ta chưa làm chuyện vợ chồng không?”
Hoắc Tây không nhớ.
Từ khi biết chuyện anh đã làm, cô liền không thể nào đặt anh vào lòng mình nữa.
Bạch Khởi đã từng cùng cô vượt qua khoảng thời gian tăm tối. Cô mang thai Miên Miên bảy tháng ở nước Anh, bị xuất huyết mà bên ngoài lại đổ tuyết, là Bạch Khởi cõng cô đi bệnh viện khám bệnh, giống như năm xưa cô kéo Bạch Khởi ra
khỏi bóng đêm. Bọn họ là người thân của nhau.
Vậy mà Trương Sùng Quang lại khiến cô không thể nhìn thấy mặt cậu ta lần cuối.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!