Trình Luật cảm thấy cô cực kì đáng yêu.
Có điều, anh ta cũng muốn cho cô một cuộc sống tốt, ví dụ như cố gắng làm cô có thể hòa nhập với đám bạn bè trước đây, làm cô mỗi khi ra ngoài người ta đều nói cô là vợ của bác sĩ Trình.
Anh ta hi vọng cô làm việc là vì yêu thích, chứ không phải vì kiếm sống.
Triệu Lâm không nói ra điều mình nghĩ. Anh ta nhéo nhẹ chóp mũi cô.
Cảm thấy không khí vừa đủ, Lý Tư Ỷ nhân cơ hội nói với anh ta: “Em đã từ chối chỗ tổng giám đốc Cố rồi... hừm... đi dạy một chuyến mới thấy không thích hợp, đứa nhỏ còn nhỏ lắm, không học được gì cả.”
Trình Luật tuy có hơi mất mát, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Lý Tư Ỷ: “Không thích hợp thì không dạy, loại chuyện này em quyết định là được rồi.”
Lý Tư Ỷ cười lộ viên răng nanh rất đáng yêu.
Tuy rằng bọn họ đang ở nhà hàng cao cấp, nhưng mà Trình Luật vẫn cúi người hôn cô một lát.
Bên kia, Hoắc Tây đàn xong một bài, quay đầu liền thấy cái cảnh kia.
Cô ấy là bạn thân của An Nhiên cơ mà? Hơn nữa thời trẻ tuổi, Lý Tư Ỷ cứ đi theo sau Hoắc Doãn Tư, muốn không quen biết cũng khó... Haizz, ông chú già Cố Vân Phàm kia đã đuổi theo tới thành phố B rồi, trước đó còn diễn một màn tranh giành quyền thừa kế ở thành phố H nữa, kết quả con gái người ta đã có bạn trai rồi.
Còn rất ngọt ngào nữa chứ!
Hoắc Tây cầm điện thoại chụp cái cảnh ngọt ngào kia rồi gửi cho thư ký của mình.
“Sắp đến 520 rồi, lễ tình nhân cũng phải có bầu không khí.”
“Phát 24/24 ở tập đoàn Tây Á và cửa hàng bách hóa Tây Á, để kích thích người tiêu dùng mua sắm...
Gửi tin nhắn xong, cô chuyển một triệu tệ cho An Nhiên, nhờ An Nhiên chuyển cho Lý Tư Ỷ, xem như là phí bản quyền hình ảnh.
Thư ký làm việc rất nhanh chóng, tuy đang trong thời gian tan làm nhưng cũng làm xong chuyện trong vòng nửa tiếng. Trên đỉnh cao ốc Tây Á, một trong vài cao ốc cao nhất thành phố B, bắt đầu phát hình ảnh Trình Luật hôn môi Lý Tư Ỷ.
Thật ra thì không có chạm vào môi, chỉ là hình ảnh đẹp đến điên đảo lòng người.
Khiến người ta vừa nhìn vào liền cảm thấy tin tưởng tình yêu.
Trong hợp là lúc Cố Vân Phàm tan làm về nhà, Cố Tư Kỳ không muốn ăn cơm trong nhà, muốn đi ăn bên ngoài.
Người làm cha rất chiều chuộng con gái, tự mình lái xe chở con gái ra ngoài. Lúc xe chạy đến trung tâm thành phố, vừa lúc đi ngang cao ốc Tây Á, trên màn hình lớn treo ở đỉnh tầng đang phát ảnh chụp của Trình Luật và Lý Tư Ỷ.
Đối với Cố Vân Phàm mà nói, đây là một chuyện rất đáng ngạc nhiên.
Cố Vân Phàm ngồi trong xe, nắm tay lái, ngửa đầu nhìn tấm ảnh tốt đẹp kia, trái tim đau đớn như bị kim đâm. Anh nhận ra nhà hàng kia, là sản nghiệp nhà họ
Hoäc, chắc cũng là người nhà họ Hoắc chụp ảnh.
Anh giật mình nhìn tấm ảnh rất lâu, cho đến khi xe đi sau bấm kèn liên tục kèm tiếng quát mắng: “Có bệnh hả? Sao không chạy xe đi?”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website