Nhưng tên khốn này vẫn có thể dễ dàng làm cô ấy khóc, ông ta thật khốn nạn, dựa vào đâu mà ông ta được nói ra những lời này, dựa vào cái gì chứ, ông ta tưởng vợ ông ta qua đời thì cô ấy vẫn cần ông ta chắc.
Có chết cô ấy cũng không thèm!
Lý Tư Ỷ muốn đi nhưng không đi được, cô ấy chỉ có thể thở mạnh, trừng mắt nhìn ông ta, đôi mắt cô ấy đỏ như thể muốn căn chết ông ta vậy.
Cố Vân Phàm bỗng nắm lấy tay cô ấy, cô ấy vung tay lên, cố gắng để vùng ra. "Cố Vân Phàm, anh làm cái gì vậy?"
Sức của đàn ông và phụ nữ chênh nhau nhiều, dù cô ấy đã dùng hết sức cũng không lung lay được ông ta, trái lại còn để ông ta kéo vào lòng, so sánh với tấm cửa vừa lạnh vừa cứng sau lưng, chắc chắn là vòng ôm của ông ta thoải mái hơn nhiều, nhưng Lý Tư Ỷ không muốn ở đó nhất.
Cô ấy mất bình tĩnh rồi, giọng cô ấy nhẹ đến đáng sợ: "Anh Cố, anh muốn làm gì?"
Cố Vân Phàm cúi đầu, trực tiếp hôn cô ấy.
Môi ông ta ngậm môi cô ấy, hôn sâu trong sự giấy dụa kịch liệt của cô ấy, ông ta ôm cô ấy rồi lảo đảo cùng ngả lên cánh cửa, cơ thể không thể kiềm chế mà cọ xát, bàn tay ông ta không kìm được thăm hỏi cơ thể cô ấy... quá lâu rồi ông ta không có phụ nữ, lúc này lại là thứ ông ta quan tâm và không thể bỏ được.
Khi môi ông ta hôn lên cần cổ mịn màng của cô ấy, mọi thứ ngừng lại.
Căn phòng rộng rãi vang lên tiếng nức nở của Lý Tư Ÿ.
"Sao em lại khóc?"
Cố Vân Phàm dừng lại, ông ta chôn mặt ở cổ cô ấy, đau đớn nỉ non: "Tư Ỷ, em không muốn tôi chạm vào em nữa sao? Bây giờ tôi độc thân, nhiều năm rồi tôi chưa...
"Không phải việc của tôi."
"Anh Cố xin tự trọng, nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối."
Giọng Lý Tư Ỷ yếu ớt, trên thực tế bây giờ cô ấy còn không có sức để đứng vững, cô ấy đưa một tay vịn lên cánh cửa, một tay chống lên vai ông ta, cố gắng đẩy ông ta ra.
"Tôi không cần anh! Khi xưa, anh ra đi kiên quyết thế cơ mà, bây giờ tôi cũng
vậy. Lý Tư Ỷ nhìn ông ta thêm một cái, không còn lưu luyến, chỉ có khó chịu.
Cô ấy muốn đi, Cố Vân Phàm nắm lấy cổ tay cô ấy: "Chỉnh lại quần áo hãng đi"
Cô ấy dùng sức đẩy ông ta ra, rồi cứ thể lảo đảo, nhếch nhác không chịu nổi đi khỏi tầm mắt ông ta, rời khỏi thế giới của ông ta... bây giờ cái gì ông ta cũng có, nhưng Tư Ỷ không cần ông ta nữa rồi.
May mà tầng chót chỉ có văn phòng của Cố Vân Phàm.
Hàng lang trải thảm, Lý Tư Ỷ túm chặt quần áo trên người, trên mặt toàn là nước mắt.
Thư ký Trương trông thấy mà kinh hãi, vội vàng tiến lên gọi cô ấy: "Cô Lý!"
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lý Tư Ỷ hít vào một hơi, cả người cô ấy đều đang run rẩy: "Tìm giúp tôi nhà vệ sinh, tôi cần... tôi cần sửa sang... một chút."
Thư ký Trương mím môi, lập tức dẫn cô ấy đến nhà vệ sinh ở tâng chót.
"Bình thường chỗ này không có người! Tôi canh ở bên ngoài, có việc gì thì gọi tôi.
Lý Tư Ỷ lắc đầu: "Không cần! Cảm ơn"
Đóng cửa nhà vệ sinh lại, cô ấy dựa lưng vào cửa rồi trượt xuống, cô ấy ngồi trên mặt đất ôm chặt lấy quần áo của mình rồi khóc nức nở...
Ba năm rồi, Cố Vân Phàm vẫn khốn nạn như thết
Thư ký Trương đang không biết phải làm sao, Cố Vân Phàm xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh, cô ấy vội vàng nói: "Tổng giám đốc Cố!"
Cô ấy nhỏ giọng nói: "Cô ấy khóc rất thương tâm!"
Trong tay Cố Vân Phàm có một cái túi giấy, ông ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nghe tiếng khóc truyền ra từ bên trong, ông ta khế nói: "Đợi cô ấy ra, đưa cái này cho cô ấy thay, cúc áo cô ấy rơi mất một viên."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!