Lý Tư Ỷ quay người nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Ánh đèn trong biệt thự lộng lẫy, Cố Tư Kỳ mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đen để xõa làm cô bé trông rất xinh đẹp ngoan ngoãn.
Cô bé nhỏ nhắn bám vào tay vịn nhìn chăm chú vào Lý Tư Ỷ.
Như thế làm Lý Tư Ỷ có cảm giác mình tội ác tày trời, mình đã làm ra chuyện gì có lỗi với cô bé vậy.
Nhưng không đúng mà!
Trước đó, cô nhóc hung dữ bỏ xừ, luận về tâm tư, chắc phải năm Hoäc An An cộng vào mới bằng cô bé!
Bây giờ, cô bé lanh lợi này đang chậm rãi đi xuống tầng. "Em đừng qua đây!"
Lý Tư Ỷ vội vàng nói, cô ấy lấy giọng cố gắng nói lý với bạn nhỏ này: "Chị đã trả lại tiền cho bố em rồi! Bây giờ chị không còn là cô giáo của em nữa."
Cố Tư Kỳ đứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn kia bình tĩnh nói: "Em biết mà, không ai thích em hết! Ngày nào bố cũng đi họp đi làm, chỉ có các cô trong nhà chơi với em!"
Nói xong, cô bé chậm rãi đi lên tâng, vừa đi vừa nói: "Chị không dạy em cũng không muốn ăn cơm nữa!"
Cố Vân Phàm vẫn không nói tiếng nào.
Lý Tư Ỷ lại sững sờ.
Chị Vương đi xuống tầng, cầu xin: "Cô Tư Ỷ, cô ở lại dạy cô chủ nhỏ đi, cô bé chuẩn bị cả buổi chiều còn luôn miệng nhắc cô suốt! Cô không dạy, con bé sẽ thất vọng lắm!"
Lý Tư Ỷ cứng rắn nói: "Chuyện đó không liên quan tới tôi!"
Lúc này, Cố Vân Phàm lên tiếng rồi, trông ông ta rất thản nhiên: "Em nói đúng! Con gái tôi tốt hay xấu cũng không liên quan đến cô Lý! Đương nhiên là em không cần quản con bé rồi, sự nghiệp có khá không cũng chẳng sao, em sắp làm vợ bác Sĩ rồi mà"
Lý Tư Ỷ mím môi: 'Anh đừng có mà khích tôi!"
Biết rõ đấy là kế, cô ấy không muốn mắc mưu nên bỏ đi luôn.
Đi ra khỏi phòng khách, đi ra khỏi căn biệt thự này, sau này cô ấy không cần qua lại với Cố Vân Phàm nữa... Đoạn chuyện cũ kia cô ấy cũng coi như đánh rắm thôi.
Lý Tư Ỷ nghĩ: Cô ấy cũng phải học theo ông ta, tuyệt tình một chút!
Trong nhà, thấy cô ấy đi chị Vương sốt ruột lắm, chị ấy nhìn Cố Vân Phàm rồi bảo: "Ông Cố, làm sao đây?"
Cố Vân Phàm lại cầm tờ báo lên, thờ ơ đọc nó.
Đúng lúc này, một cô gái nhỏ chạy từ trên tầng xuống, rồi chạy ra ngoài như một cơn gió.
Cố Vân Phàm nở nụ cười. Ở chỗ đỗ xe, Lý Tư Ỷ mở cửa xe ra đang định ngồi vào thì bị hai cánh tay ôm lấy, sau lưng còn truyền tới giọng nói yếu ớt của đứa trẻ: "Chị đừng đi! Chị không được đi!"
Bá đạo, lại đáng thương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!