Lý Tư Ỷ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói dối: “An Nhiên bảo Hoắc Doãn Tư đưa con về.”
Mẹ Lý yên tâm: “An Nhiên đối xử với con không chê vào đâu được.” Đúng lúc này, An Nhiên cũng gọi điện tới để xác nhận xem cô ấy đã về nhà an toàn chưa. Khi nghe điện thoại, Lý Tư Ỷ lo lằng cô sẽ nói lỡ lời nên ậm ừ đôi câu rồi cúp máy.
Nhưng mẹ Lý tâm tư tinh tế đã nhìn ra con gái không vui qua thái độ sa sút của con gái.
Vì thế bà ta bèn hỏi: “Có phải con đã gặp ai đó rồi không?”
Mẹ Lý bỗng nhớ tới buổi sáng xem tin tức, vợ của Tổng giám đốc Cố Thị qua đời, ông ta đã chuyển tổng công ty tới thành phố B, như vậy Cố Vân Phàm kia đã đến thành phố B rồi hả?
“Tư Ỷ, con nói cho mẹ nghe, có phải con đã gặp Cố Vân Phàm rồi không?”
Lý Tư Ỷ không muốn thừa nhận.
Thật ra cũng không phải cô ấy muốn giấu giếm mà là sợ kích thích mẹ mình. Hơn nữa, cô ấy đã chia tay với Cố Vân Phàm từ lâu.
Cô ấy lắc đầu: “Con không gặp!”
Mẹ Lý vẫn không tin, giọng trở nên nghiêm khắc: “Tư Ỷ, con nhất định đừng giãm vào vết xe đổ! Con đừng quên, năm đó ông ta đã hại con thảm đến mức nào. Ông ta đã kết hôn còn dây dưa mãi nhưng bà vợ quái ác kia lại đổ vấy lên đầu con, còn cả bà lão kia trong nhà ông ta nữa. Mẹ nói cho con biết, có chết mẹ cũng không đồng ý cho con ở bên cái thằng góa vợ đó đâu. Tuy nhà chúng ta không so được với trước kia, nhưng con cũng là một cô gái trong sạch, đi theo. hạng người đó để làm gì chứ, ngựa tốt đừng nhai lại cỏ.”
Lý Tư Ỷ biết không thể gạt được. Cô ấy khẽ gật đầu ng, con có gặp rồi! Trước khi đi con cũng không biết
ông ta sẽ tới. Nếu con biết thì đã chẳng đi. Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không dây dưa tình cảm gì với ông ta nữa.”
Mẹ Lý nhìn cô ấy một lúc lâu.
Lý Tư Ỷ cho rằng mẹ muốn phát hỏa, không ngờ bà ta lại im lặng, chậm rãi trở về phòng mình.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, Lý Tư Ỷ ngồi trên sô pha. Ánh đèn trắng thuần, nhưng sắc mặt cô ấy lại trắng bệch.
Lý Tư Ỷ ngồi yên lặng ở đó, nghĩ tới những chuyện đã qua cùng với những lời mẹ nói, cô tự nhủ hết lần nay tới khác... đúng là không nên giẫm vào vết xe đổ:
Rất lâu, rất lâu sau, khoảng một giờ sáng.
Mẹ Lý đi ra vẫn thấy Lý Tư Ỷ đang ngẩn người.
Mẹ Lý nhìn con gái thật lâu rồi mới vào phòng bếp rót một cốc nước nguội cho cô ấy, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lý Tư Ỷ rồi nói: “Mấy hôm trước, mẹ có nói chuyen với dì Lâm của con, có một cậu trai trạc tuổi con trông cũng không tệ. Con bớt chút thời gian đi gặp xem, nhỡ đâu hợp thì sao.”
Lý Tư Ỷ ngước mắt, trong mắt che phủ ánh nước.
Mẹ Lý nhìn thẳng vào con gái.
Khoảng chừng nửa phút sau, Lý Tư Ỷ bưng cốc nước lên, uống hết phân nửa mới dừng lại rồi ừ khế: “Vâng, mấy ngày nữa con hẹn gặp mặt ạ.”
Mẹ Lý vui vẻ kể lại tình hình cậu chàng kia cho cô ấy nghe. Nghe xong, Lý Tư ỷ cũng thấy điều kiện của đối phương không tệ. Cô ấy biết mẹ mình mong con gái ổn định, chứ không phải để ý cô có kết hôn hay không. Chủ yếu là mong có một người bạn trai hay một mái ấm thì có thể cắt đứt hoàn toàn với Cố Vân Phàm.
Thế thì... đi gặp vậy!
Chuyện này bị cô ấy gác lại mấy ngày, đến khi Lý Tư Ỷ tìm được mặt tiền văn phòng, mời người tới trang trí xong cô mới xếp vào lịch trình. Hai bên hẹn nhau đi uống cà phê...
Anh ta là một người khá được.
Trình Luật, 32 tuổi, là bác sĩ có bằng tiến sĩ.
Tới từ thành phố nhỏ nhưng anh ta đã mua nhà trả góp trong thành phố B. Bố mẹ đều là giáo viên cấp 3 đã về hưu. Nói thật thì nếu là trước kia, mẹ Lý chắc chắn sẽ chướng mắt nhưng bây giờ đã khác.
Nhà họ Lý sa sút, tuy có chút tiền bạc nhưng vẫn rất hạn chế.
Lý Tư Ỷ ngoài xinh đẹp ra cũng không còn trẻ trung gì nữa, cho nên mẹ Lý rất thực tế.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!