Ôn Noãn vừa hỏi xong.
Hoắc Minh ngẩn ra.
Anh chầm chậm buông Ôn Noấn ra, lẳng lặng đứng đó hút thuốc.
Ôn Noãn đã đoán được sẽ như vậy, nhưng cô vẫn thấy hơi tủi thân.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy.
Sau một hồi im lặng, cô khế nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn là quan hệ xác thịt! Còn tôi lại mong cầu tình cảm, thậm chí còn muốn kết hôn. Cho nên anh nghĩ thử xem, chúng ta không hợp ở bên nhau đâu, sau những tình cảm mãnh liệt đó thì chỉ còn lại oán hận, cần gì phải vậy!”
Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống rồi giẫm lên.
Anh đứng trong bóng tối, ngắm nhìn cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn trắng bệch, đôi mắt lại hơi ửng hồng, hệt như con thỏ nhỏ khiến người khác thích thú.
Hoắc Minh đắn đo hồi lâu mới nói.
“Ôn Noãn, tôi thừa nhận đúng là tôi đã coi tình yêu và sự nghiệp ngang nhau! Cố gắng đầu tư tiền bạc và công sức để đổi lại kết quả xứng đáng... Tôi không nghĩ chuyện đó có gì sail”
“Nhưng tôi không chỉ muốn cùng em lên giường.”
“Nếu không thì tôi đã không dây dưa với em mãi không buông rồi, đúng chứ?”
Ôn Noãn nhìn anh, cô biết anh vẫn chưa nói đến ý chính.
Quả nhiên, ánh mắt Hoắc Minh sâu hun hút.
Anh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, tôi không biết chúng ta có thể đi xa đến đâu! Nhưng tình cảm tôi dành cho em rất nghiêm túc, tôi cũng chưa từng dây dưa với cô gái nào khác, duy chỉ có mình em thôi.”
Ôn Noãn cụp mắt.
Hoắc Minh không lừa cô, cũng không nói vậy chỉ để dỗ ngon dỗ ngọt.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô: “Ôn Noãn, tôi thích em.”
Nhưng chưa đến mức yêu.
Thời còn trẻ, anh đã yêu đến mãnh liệt điên cuồng, để đến bây giờ anh không còn tìm được cảm giác đứt ruột đứt gan vì một cô gái nữa.
Anh thích Ôn Noãn, vì vậy chẳng mấy vui vẻ vì lần cãi nhau này.
Nhưng sẽ không đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.
Và càng nhiều... Là khó chịu khi nhịp sống bị gián đoạn.
Anh vốn không định nói với cô những điều ấy, bởi bất cứ cô gái nào nếu nghe xong thì cũng không muốn làm hòa với anh. Thế nhưng Hoắc Minh lại cảm thấy đôi chút thương hại cho Ôn Noãn.
Anh không muốn lừa dối cô!
Hoắc Minh lùi lại một bước.
Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ ung dung: “Xin lỗi, Ôn Noãn! Tôi không thể cho em thứ em muốn!”
Bao gồm cả kết hôn và con cái!
Gió đêm ác liệt...
Ôn Noãn thấy lạnh, nhẹ nhàng khoác áo khoác lên.
Cô đứng nhìn Hoắc Minh dưới ánh trăng.
Mọi bối rối và phẫn nộ trước đó đột ngột biến mất.
Cô thích Hoắc Minh, nhưng cô cảm thấy bọn họ đã gặp nhau sai thời điểm. Cả hai đều đã trải qua những tổn thương trong chuyện tình cảm và mất niềm tin vào đối phương.