Nói xong, An Nhiên nhìn Lý Tư Ỷ.
Lý Tư Ỷ im lặng một lúc, sau đó khẽ mỉm cười: "Thật đáng tiếc! Tôi nghe nói họ sống rất hạnh phúc. Không ngờ họ lại không đi đến cuối cùng”.
An Nhiên có thể nghe thấy sự bình tĩnh trong giọng nói của cô ấy.
An Nhiên nghĩ rằng trong lòng Tư Ỷ mối quan hệ đó cuối cùng cũng đặt xuống được rồi.
An Nhiên không nói gì nữa, hai người im lặng ngồi đối mặt nhau uống trà, nhưng cũng không còn thoải mái như trước, có lẽ trong lòng Lý Tư Ỷ không thực sự thoải mái như những gì cô ấy thể hiện trong lời nó.
Sau khi uống trà, hai người chúc nhau ngủ ngon.
Như trước, Hoắc Doãn Tư sẽ đích thân đến đón An Nhiên, cũng muốn tiễn Lý Tư Ỷ, nhưng Lý Tư Ỷ nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi sẽ tự về".
An Nhiên muốn nói gì đó.
Nhưng Hoắc Doãn Tư đã đóng cửa chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen lại, nhìn Lý Tư Ý vài giây, nhẹ nhàng cười nói: “Yên tĩnh một lát cũng tốt”.
Anh nói xong, An Nhiên nhìn anh hai lần.
Hoắc Doãn Tư quay mặt đi, mở cửa xe cho vợ, An Nhiên tạm biệt Lý Tư Ÿ rồi lên xe.
Sau khi lên xe, cô mới phát hiện ra Hoắc An An đang ở trong xe.
Đứa nhỏ đang ngồi trên ghế dành cho trẻ nhỏ, trên tay cầm một miếng bánh mì nhỏ ăn ngon lành. Nhìn thấy mẹ lên xe, Hoắc An An vui vẻ gọi mẹ.
Hoắc Doãn Tư cũng lên xe, lúc thắt dây an toàn, An Nhiên muốn ngồi ở ghế sau.
Anh nhẹ nhàng ấn vào tay cô, đôi mắt đen sâu thẳm: “Con đang ngồi trên ghế trẻ em, anh lái xe chậm lại là được mà”.
An Nhiên nghe vậy thì không đòi ngồi ghế sau nữa.
Hoäc Doãn Tư khởi động xe, lái xe được một đoạn, An Nhiên đột nhiên hỏi: “Anh có biết chuyện nhà giám đốc Cố không?”
Anh chăm chú nhìn con đường phía trước xe và ậm ừ.
"Trước khi đón em, anh đã nhận được điện thoại của bố! Ông ấy đoán được em sẽ đi nên bảo anh đi cùng em đến đó thay mặt bố mẹ luôn”.
An Nhiên không nói gì.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng cười: "Chủ đề em gợi ra mà sao lại không nói gì nữa?"
An Nhiên cụp mắt xuống, lặng lẽ suy nghĩ.
Kỳ thật cũng không có gì đáng nói, bà Cố và Cố Vân Phàm tuy đã kết hôn mấy năm, nhưng thật sự không có nhiều liên lạc. Hơn nữa bà Gố luôn oán hận chuyện Lý Tư M đối với An Nhiên cũng không ưa chút nào. Gặp mặt không gây sự với nhau đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể có giao tình khác.
Cô im lặng, Hoäc Doãn Tư cũng có thể đoán được.
Anh đổi chủ đề, dùng giọng điệu rất ôn hòa: “Biết anh đến đón em, An An nhất quyết muốn đi theo”.
Hoắc An An ở phía sau gọi mẹ như mèo con.
Lòng An Nhiên chơt diu đi, cô quay lai hỏi An An bữa tối ăn có ngon miệng không, Hoắc Doãn Tư hừ một cái: "Nếu ngon thì sao giờ còn gặm bánh mì? Những việc khác đều tốt, chỉ có cái tật kén ăn".
Hoắc An An nhỏ con ngồi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn căng ra. Rõ ràng là đang giận bố.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!