'Trên khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, cô ta lẩm bẩm: "Nhưng nó là con của tôi! Cố Vân Phàm, anh muốn mang con tôi đi à?"
Cố Vân Phàm giọng nói lạnh như băng: “Cô coi nó là con cô sao?”
Ông ta đã hạ quyết tâm, nhanh chóng xách hành lý xuống lầu. Bà Cố nắm lấy cổ áo ngủ vội vàng đuổi theo. Lúc cô ta xuống lầu không cẩn thận bị ngã, người giúp việc vội chạy tới đỡ, sau đó hét lên với Cố Vân Phàm ở cửa: “Phu nhân bị ngã rồi!
Cố Vân Phàm xoay người rời đi mà không quay đầu lại.
Ba ngày sau, Tư Kỳ xuất viện, Cố Vân Phàm đưa cô bé đến sống ở một biệt thự khác.
Bà Gố tới gây sự, thậm chí còn đưa cả Cố phu nhân đến đòi con, Cố Vân Phàm cùng Cố phu nhân ở trong phòng đọc sách nói chuyện mấy phút. Khi họ đi ra, Cố phu nhân giơ tay tát cháu gái mình một cái.
"Tiện nhân!"
Bà Cố che mặt không dám nói gì.
Cố phu nhân sắc mặt âm trầm: 'Việc tốt cô làm khiến nhà họ Vương chúng ta không còn chút thể diện nào! Cô đi mà cầu xin chồng mình tha thứ đi!"
Bà Cố bật khóc.
Một vài người giúp việc lực lưỡng được gọi vào biệt thự để mời bà Cố xinh đẹp ra ngoài, họ nói chuyện rất thô lỗ: “Chúng tôi nhận lương của Cố tiên sinh, không phải chỉ để ngồi chơi! Bất kể cô có là mẹ ruột của cô Tư Kỳ hay gì đi chăng nữa, chỉ cần có lệnh của ông ấy thì cô không được phép gặp cô chủ nhở”.
Một người khác thậm chí còn xúc phạm: “Chắc chắn là ăn vụng rồi bị Cố tiên sinh bắt được”.
Bà Cố giơ tay định đánh người giúp việc đó.
Những người giúp việc đó khoẻ hơn cô ta nhiều, trong vài giây đã đuổi người ra khỏi cửa. Đám người giúp việc bên trong còn xì xào bàn tán về chuyện xấu của bà Cố, khiến người đần nghe cũng hiểu.
Bà Cố không thể kiểm soát Cố Vân Phàm.
Cô ta thực sự muốn làm hòa, nhưng Cố Vân Phàm lại quá cứng rắn. Cô ta không còn cách nào, chỉ đành tiếp tục chuốc cho mình say khướt.
Rồi cô ta đi tìm hết người tình này đến người tình khác.
Đặc điểm khuôn mặt của họ đều có phần giống Cố Vân Phàm.
Cô ta bắt đầu chi một số tiền lớn cho những nhân tình trẻ đó, bao gồm cả đồng hồ trị giá hàng triệu và xe thể thao trị giá hàng chục triệu, mỗi lần kế toán gửi hóa đơn cho Cố Vân Phàm, ông ta đều không khỏi ngạc nhiên.
Tuy nhiên Cố Vân Phàm không hề nhăn mặt.
Số tiền nhỏ này đối với nhà họ Cố không là gì cả, ông ta cũng không quan tâm chút nào.
Mỗi lần như vậy Cố Vân Phàm đều ký tên!
Hai năm sau, sau một ngày làm việc rất bình thường.
Cố Vân Phàm tan làm sớm muốn dẫn Tư Kỳ đi ăn cơm, Tư Kỳ có rất nhiều bạn cùng chơi ở xung quanh khu biệt thự. Bạn bè có thứ gì thì Tư Kỳ cũng có thứ đó.
Cố Vân Phàm vừa lên xe, thấy tâm trạng ông ta rất tốt, tài xế cười nói: “Chỉ có cô chủ nhỏ Tư Kỳ mới khiến tiên sinh vui vẻ như vậy thôi!”
Cố Vân Phàm nghĩ tới người bạn nhỏ, khế mỉm cười: "Con bé rất nghịch ngợm!"
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!