Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 2102: Anh hỏi là em biết anh




€ô có khung xương mảnh khảnh, ngón tay cũng thon dài. Hoắc Doãn Tư: không biết là cô cố ý hay vô tình, mà cứ hay chạm đến nơi kia của anh, quần dài còn chưa cởi ra thì trán anh đã lấm tấm mồ hôi, không nhịn được mà gọi tên cô: “An Nhiên!”

“Hả? Sao vậy?”

An Nhiên giả vờ không biết, bàn tay nhỏ nhanh nhẹn cởi quần cho anh.

Hoäc Doãn Tư không nhịn nổi nữa, mà cũng không muốn nhịn. Anh nắm tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, không cam lòng nói: “Em biết lúc nào vậy?”

An Nhiên cười khẽ.

Cô nghịch ngợm hỏi: “Anh hỏi là em biết anh có thể thấy được lúc nào hả?” Hoäc Doãn Tư hừ nhẹ: “Anh tự nhận mình không hề để lộ dấu vết.”

An Nhiên ôm nhẹ vòng eo của anh, ngón tay thon dài lướt qua đường nét

quyến rũ của anh, mỉm cười: “Đại khái là khi anh ôm Trà Sữa, ôm một cái là trúng, không giống người bị mù.”

Hoắc Doãn Tư hơi buồn bực, cũng buồn cười.

Anh cúi đầu hôn cô, rất không cam lòng nói: “Không ngờ lại thua trong tay một chú chó.”

An Nhiên đón nhận nụ hôn của anh. Cô không từ chối lời mời gọi của anh. Cô biết nửa tháng qua anh đã nhịn đến mức khó chịu, thường hay muốn rồi cuối cùng đều nhịn lại... Cô ngửa đầu hôn môi anh, ậm ừ nói: “Dạo này anh biểu hiện không tệ. Tổng giám đốc Hoắc, em nên khen thưởng anh.”

Mặt mày Hoắc Doãn Tư trở nên hồng hồng, cực kì gợi cảm.

Lúc An Nhiên hôn lên hầu kết anh, anh nhẹ nhàng ôm cô đi lên giường. Cô đang mang thai, ngồi trên ghế rất mệt mỏi.

An Nhiên bị anh đặt ở cuối giường. Hoắc Doãn Tư cọ nhẹ cái mũi cao thẳng lên mặt cô.

Sau đó, anh kề sát tai cô, nói nhỏ: “Đã lâu không làm rồi. Em muốn làm thế nào?”

An Nhiên đỏ mặt.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cô vẫn không thể quen với việc bị anh tán tỉnh, nhất là khi tán tỉnh trên giường. Cô ngửa đầu nhìn anh, lẩm bẩm: “Đừng làm bị thương con.”

Hoắc Doãn Tư gặm chóp mũi cô: “Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng.”

An Nhiên cực kì tin tưởng anh. Trước đây cô luôn rất rụt rè trong chuyện giường chiếu. Nhưng hiện giờ bọn họ đã nói rõ lòng mình, còn sắp kết hôn nữa. Cô coi anh là chồng, cô cũng sẽ muốn anh.

Lúc tình đậm sâu, cô cũng sẽ đỏ mặt đòi hỏi anh.

Hoắc Doãn Tư hôn hôn cô: “Em thích hả!”

Sau cơn mây mưa, Hoắc Doãn Tư nằm thẳng người, thỏa mãn mà nghiêng đầu nói với An Nhiên: “Ngày mai đi thử váy cưới, hôn lễ không thể kéo dài được nữa”

Dứt lời, anh sờ sờ bụng cô: “Phải cho bảo bối của anh một danh phận.”

An Nhiên cảm thấy anh không biết xấu hổ.

Cô hoãn mình lại, thấp giọng nói: “Ý của cha mẹ là giữ nguyên kế hoạch. Hiện giờ anh đã nhìn thấy rồi, cứ kết hôn theo ngày đã định đi.”

Cô nâng mặt anh, nói: “Thật ra thì ngày nào cũng được, quan trọng là chúng ta đang ở bên nhau.”

Hơn nữa, bọn họ đã đăng kí kết hôn rồi, An Nhiên không để ý danh tiếng ngoài thân.

Hoäc Doãn Tư dịu dàng nhìn cô. Anh biết cô không thèm để ý, nhưng mà anh lại muốn cho cô một buổi hôn lễ long trọng...

€ó lẽ đối với người khác thì hôn lễ không quan trọng. Nhưng đối với An Nhiên thì hôn lễ rất quan trọng.

Kết hôn xong, cô sẽ chính thức là người nhà họ Hoắc bọn anh.

An Nhiên của anh, sẽ không còn là bé gái mồ côi nữa, mà sẽ có rất nhiều người thân.

Bọn họ trò chuyện thêm một lúc lâu. Sau đó, Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại cho vợ chồng Hoắc Minh, nói là mình đã khôi phục thị lực.

Hoắc Minh rất bình tĩnh đáp: “Nếu hết mù thì ngày mai lăn về công ty cho



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!