Hoắc Doãn Tư đưa cô ấy xong, quay về thì thấy An Nhiên đang chống mặt mình nói: “Ăn béo lên luôn rồi.”
Hoắc Doãn Tư ôm cô, rất đồng ý: “Đúng là hơi nặng hơn, có điều xúc cảm cũng tốt hơn.”
An Nhiên cảm thấy anh không đứng đắn. Cô ôm cổ anh, có chút lo lắng nói: “Em chỉ sợ không mặc vừa váy cưới, hoặc là siết chỗ eo, vậy thì phải làm sao hả anh?”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu hôn hôn cô: “Sẽ không, em phải tin tưởng ánh mắt của mẹ anh.”
An Nhiên cũng hôn lại anh, cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Hôm sau, Hoắc Doãn Tư đi công ty, An Nhiên không đi làm, mà ở nhà chờ anh đón đi tiệm áo cưới thử váy cưới.
Đầu mùa thu, thời tiết mát mẻ hơn trước rất nhiều, An Nhiên ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc sách cũng cảm thấy thoải mái.
Hai giờ chiều, Hoắc Doãn Tư còn chưa về nhà.
An Nhiên hơi lo lắng, gọi điện thoại hỏi thăm, bởi vì anh nói chỉ đi một lát là về.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng, người nghe máy là thư ký Nghiêm, trả lời với giọng điệu hơi lo lắng xen lẫn cảm xúc đang cố ổn định. Cô ấy không quên An Nhiên đang mang thai, không thể chịu kích thích.
“Tổng giám đốc Hoắc tham gia một bữa cơm thương nghiệp, trên đường về vì tránh người đi đường nên đâm vào cây cột ven đường, không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bị viêm thần kinh thị giác, tạm thời phải ở bệnh viện quan sát vài ngày.”
An Nhiên giật nảy mình.
Cô vội vàng hỏi: “Ở bệnh viện nào?”
Thư ký Nghiêm nhanh chóng báo địa chỉ với cô, rồi nói: “Ông bà Hoắc đều đến rồi. Bọn họ vốn định không nói với cô, nhưng mà tổng giám đốc Hoắc muốn nhìn thấy cô.”
An Nhiên cảm thấy hoảng hốt, nhưng vẫn cố giữ cho mình bình tĩnh.
Trong bụng cô còn có kết tinh giữa cô và Hoắc Doãn Tư. Đây là đứa nhỏ mà Hoäắc Doãn Tư mong lâu lắm rồi, cô không thể để đứa nhỏ xảy ra chuyện được.
An Nhiên không tự mình lái xe. Cô gọi điện thoại bảo tài xế đi đón mình.
Vừa lúc Lâm Bân đến tặng đồ nên đưa cô đi bệnh viện. Thím Lâm không yên tâm cũng đi theo.
Trong phòng Vip bệnh viện tư nhân.
Hoäc Doãn Tư lẳng lặng ngồi trên giường, cả người trông rất khỏe mạnh, hai bên là vợ chồng Hoắc Minh, xung quanh là đám người Hoắc Tây Hoắc Kiều.
An Nhiên vừa vào cửa, Hoắc Doãn Tư liền quay sang bên này. Anh gọi: “An Nhiên?”
An Nhiên khựng bước ngay cửa. Cô yên lặng nhìn chăm chằm Hoắc Doãn Tư. Anh đang mỉm cười nhìn sang cô, nhưng mà đôi mắt anh lại không có tiêu cự.
Anh... không nhìn thấy?
An Nhiên nức nở: “Là em, em gọi điện thoại cho anh, thư ký Nghiêm nghe máy.”
Cô đi vào trong, Hoắc Minh nhường vị trí.
Trong phòng bệnh có nhiều người họ Hoắc, có cả trẻ lẫn già, An Nhiên cảm thấy mình nên đoan trang một chút. Nhưng mà khi cô thấy đôi mắt Hoắc Doãn Tư không hề có tiêu cự, mặt ngoài có vẻ nhẹ nhàng, thực tế lại đang lo lắng mà tìm kiếm bóng cô, cô liền không suy nghĩ được gì nữa.
Cô nhẹ nhàng ôm đầu anh, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Hoắc Doãn Tư cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, một lòng phập phồng cũng bình tĩnh lại. Anh lắc đầu nói: “Không đau, chỉ là bị chấn động não nhẹ thôi. Hơn nữa... bị mù tạm thời, bác sĩ nói cần khoảng hai ba tháng nữa mới từ từ khôi phục.
Anh năm tay cô, mỉm cười: “Chắc là hôn lễ của chúng ta phải dời lại rồi.”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!