Thư ký rất khâm phục An Nhiên. Bởi vì có rất nhiều nữ ngôi sao gả vào hào môn xong là sẽ rút khỏi giới giải trí, thế mà tổng giám đốc An vẫn còn nghĩ đến chuyện tiếp tục đi làm việc.
An Nhiên biết thư ký đang suy nghĩ gì, nói: “Có thể yêu một người, nhưng tốt nhất là đừng đánh mất bản thân mình.”
Thư ký gật đầu. Lúc này, điện thoại nội bộ đổ chuông, An Nhiên nghe máy.
“Tổng giám đốc An, có một người họ Tân muốn nói chuyện với chị, chị có muốn kết nối không?”
An Nhiên sửng sốt: Tân Bá Lai? Cô nghĩ nghĩ rồi đồng ý: “Kết nối đi!”
Dứt lời, cô ngước mắt ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài. Thư ký xem như là thân tín của cô, lúc đi còn rất hiểu chuyện mà đóng cửa lại.
Sau khi cửa đóng, An Nhiên lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì không?”
Tân Bá Lai đáp: “Đêm mai tôi bay, có lẽ đi mấy năm cũng sẽ không về. À phải rồi, phó tổng giám đốc Trương đi cùng tôi.”
An Nhiên không trả lời. Tân Bá Lai lại nói: “Cô tha thứ cho anh ta rồi, phải không?”
An rũ mắt, cười nhạt đáp: “Không liên quan gì đến tha thứ hay không. Hơn nữa, đây là chuyện giữa tôi và anh ấy. Tân Bá Lai, tôi không biết vì sao anh lại gọi cuộc gọi này. Nếu anh muốn thấy thái độ của tôi cho được, thì tôi nhiều lắm chỉ có thể nói với anh là lên đường bình an.”
Tân Bá Lai lỡ lời: “Chúng ta thật sự không còn một chút tình cảm nào sao? An Nhiên, chúng ta cùng nhau lớn lên mài”
An Nhiên từ tốn nói: “Thực tế thì những đoạn quá khứ kia không hề vui vẻ.”
Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói: “Chuyện giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi. Sau này đừng liên lạc nữa, anh ấy biết sẽ không vui.”
Một câu nói làm cho Tân Bá Lai hoàn toàn hết hy vọng!
Anh ta tắt máy, phó tổng giám đốc Trương đang hút thuốc thấy vậy thì măng một hơi: “Tôi đã nói rồi mà, cô ta và Hoắc Doãn Tư chính là cùng một loại người mới vào cùng một nhà. Cô ta cũng tàn nhẫn lắm, vậy mà anh cứ tin rằng cô ta còn tình cảm với anh, anh nằm mơ đi thôi. Chỉ số thông minh của anh kém xa tên họ Hoäc kia, cứ hễ là phụ nữ đều sẽ biết lựa chọn như thế nào.”
Hôn lễ của Hoắc Doãn Tư và An Nhiên diễn ra trước hai tháng.
An Nhiên mang thai, nên cả quy trình hôn lễ đều do Ôn Noãn thu xếp, còn có cả Hoắc Kiều cũng chạy đôn chạy đáo giúp đỡ. Hoắc Kiều được Hoắc Minh cưng chiều từ nhỏ, chưa từng làm việc gì, đành phải thường xuyên chạy đến chỗ anh trai chị dâu, đưa thức ăn bồi dưỡng do Ôn Noãn tự mình nấu.
Hoắc Kiều ngồi trên sô pha nhìn An Nhiên ăn canh.
Cô ấy rất tự hào mà nói: “Năm xưa mẹ em đã dùng món canh hốt được cha eml”
Hoắc Doãn Tư đi từ trên lầu xuống. Ngày nghỉ, anh mặc đồ bình thường ở nhà, trông vẫn rất đẹp trai.
Hoắc Doãn Tư ngồi kế An Nhiên, lười nhác nói: “Năm xưa chị dâu em cũng dựa vào món sườn dê hốt được anh...”
Dứt lời, anh bóp bóp khuôn mặt nhỏ của An Nhiên: “Đúng rồi, còn hẹn hò ba trăm tệ nữa! Cốc hồng trà chanh có mười ba tệ mà cô ấy coi như bảo bối tặng cho anh. Anh thấy cô ấy rất chân thành nên cũng cố mà quen cô ấy.”
Anh nghiêm trang mà nói bậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!