Tuy cô không hỏi nhưng Hoắc Doãn Tư vẫn biết cô muốn nói gì, anh ừm một tiếng: “Năm đó, khi em đi, anh từng đến thành phố W một lần... Nói chung bọn anh đã gặp nhau từ lâu. An Nhiên, anh cũng rất mến chị Thục Phân, nhưng anh nghĩ nếu anh cả không hoàn toàn thay đổi thì sẽ ảnh hưởng xấu đến sự trưởng thành của Nữu Nữu, nên như bây giờ không tốt à? Cũng như làm dự án ấy, khi biết rõ có khối u ác tính, phải xử lý triệt để thì mới có lợi cho quá trình phát triển về sau.”
Anh giỏi ăn nói, An Nhiên không cãi được anh.
Cô thấy anh nói rất có lý, nhưng vẫn cứ sai sai, có điều đúng là Hoắc Doãn Tư đã đầu tư rất nhiều tiền cho Lâm Bân, việc anh thương Nữu Nữu cũng là sự thật...
An Nhiên khẽ thở dài: “Thôi ăn đi!” Hoắc Doãn Tư ôm eo cô, giọng rất trầm: “Em vẫn giận à?” An Nhiên liếc anh: “Anh nghĩ sao?”
Hoắc Doãn Tư im lặng nhìn cô một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Anh nghĩ em rất yêu anh!”
Anh rất đẹp trai, hơn nữa ánh mắt và giọng điệu còn dịu dàng như thế, không cô gái nào cưỡng lại được, An Nhiên cũng không giận nổi nữa...
Thấy nét mặt cô thả lỏng, Hoắc Doãn Tư kéo cô lại gần, cúi đầu hôn cô một lúc rồi mới thủ thỉ: “Đừng giận nhé? Giờ ổn rồi còn gì, anh nghĩ sau này anh cả em không dám làm bừa nữa đâu. Chị Thục Phân cũng tìm được hướng đi riêng rồi, anh nghe dì Lâm nói chị ấy vừa lên chức trưởng nhóm, chẳng lế không đáng mừng à?”
Câu trả lời của An Nhiên là cắn vào môi anh.
“Ác thật đấy! Cắn chảy máu rồi này!”
“Cô nàng ác độc!”
Hoắc Doãn Tư lẩm bẩm rồi đè cô lên mặt quầy, vừa hôn vừa sờ một lúc lâu, nhưng An Nhiên vẫn lo nên không chịu làm bừa với anh, cô đẩy vai anh: “Chẳng phải anh đang nấu cơm à, tay bẩn đấy...”
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư vô cùng nóng bỏng, khiến mặt cô nóng lên.
An Nhiên giấy khỏi anh, đi ra phòng khách, bật tivi lên xem một lát, chưa gì đã thấy có tin mới trên bản tin rồi.
[Tư Văn Hùng, ông trùm giới kinh doanh đã bất hạnh qua đời vào tối nay ở bệnh viện Ngưỡng Đức, có tin ông ta bị ung thư dạ dày...]
Nét mặt An Nhiên bình thản, nhưng ngón tay cầm điều khiển từ xa của cô đã run khẽ.
Tivi đang chiếu cảnh Tư Văn Hùng còn sống, có cả lúc Tư An Nhiên đeo kính râm, vội vã đi ngang qua và cảnh người nhà họ Tư... Đau buồn hoặc tức giận, nói chung đều do chia tài sản không đều.
Nhưng An Nhiên lại nghĩ: Cuối cùng ông ta cũng đi!
Trên thế giới này, hai người có quan hệ máu mủ với cô đã rời khỏi nhân thế.
Hoắc Doãn Tư bước tới, cũng nhìn thấy tin tức trên tivi. Anh im lặng đứng sau lưng An Nhiên một lúc lâu rồi mới bưng sườn cừu ra bàn ăn, dịu dàng gọi cô: “Ăn cơm nào!”
An Nhiên thảng thốt một lúc lâu rồi mới quay sang nhìn anh.
Anh thấy mắt cô đã ươn ướt. Anh dịu dàng mỉm cười rồi chìa tay với cô: “Lại đây nào!”
An Nhiên đứng dậy, bước tới.
Cô chỉ vào chai rượu, nói: “Lấy thêm hai ly đế cao nhé!”
Nhưng Hoäc Doãn Tư lại đặt tay lên mu bàn tay cô: “An Nhiên, khi ở trước mặt anh, em không cần giả vờ! Em không thích ông ta, thậm chí hận ông ta, nhưng khi ông ta đi, việc em có cảm xúc là điều rất đỗi bình thường, em không cần tỏ vẻ thờ ơ đầu.”
An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website