An Nhiên kinh ngạc, đi đăng ký sao?
Nhìn vẻ mặt của cô, Hoắc Doãn Tư khẽ cười: "Sao vậy, có vấn đề gì à? Tối qua không phải em đồng ý rồi sao?"
An Nhiên cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương giữa ngón tay mình.
Hoắc Doãn Tư trước nay luôn rất biết cách thao túng tâm lý cô, anh nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Hối hận rồi sao?”
An Nhiên sợ anh lại nói ra những lời vô sỉ, nên cô suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Được!"
Hoắc Doãn Tư vẫn rất kiêu ngạo: “Không phải miễn cưỡng đấy chứ?”
An Nhiên không trả lời, cô nhìn anh một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng, nhưng từ tai đến cổ cô đều có chút ửng đỏ, rõ ràng là hơi xấu hổ.
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ánh mắt nóng như lửa đó như muốn nhìn xuyên thấu toàn bộ cơ thể cô.
Cuối cùng, anh giọng lười biếng nói: "Thay quần áo đi!"
Hoắc Doãn Tư đi ra ngoài trước, có lẽ đang ở trong xe chờ.
An Nhiên uống ngụm sữa cuối cùng, cô cụp mắt suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi của Hoäc Doãn Tư, anh hỏi cô có phải là cô miễn cưỡng không... Có lẽ là không, họ từng giận nhau, cãi vã, nhưng thời gian có thể chữa lành tất cả.
Vì ngay từ đầu họ đã yêu nhau.
Một lúc sau, An Nhiên thay quần áo đi xuống lầu, Hoắc Doãn Tư dựa vào lưng ghế, cửa xe bên ghế lái phụ mở ra.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngước lên.
Sau đó anh hơi thất thần.
An Nhiên mặc một chiếc áo sơ mi trắng vô cùng nữ tính, bên trong là một chiếc váy vải canvas nhỏ màu đen, viền tua rua, dáng người cô mảnh khảnh nên
nhìn đặc biệt nhỏ bé.
Cô ấy trông như đang ở độ tuổi hai mươi, nào có giống một người phụ nữ đã sinh con.
An Nhiên ngồi bên cạnh anh.
Hoắc Doãn Tư không khỏi đưa tay xoa đầu cô: "Nếu cứ như vậy, người ta sẽ cho rằng em chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp mất”.
An Nhiên giơ cuốn sổ hộ khẩu trong tay lên.
Hoäc Doãn Tư vẫn không lên tiếng, ánh mắt có chút háo hức, An Nhiên thấp giọng hỏi: "Trông không đẹp sao? Hay em đi thay nhé?"
Hoắc Doãn Tư giọng nói có chút khàn khàn: "Cũng khá đẹp!"
Anh nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, khi anh ngẩng mặt lên, không nhịn được hôn cô một cái...
An Nhiên có chút rung động.
Hôn xong, Hoắc Doãn Tư tựa vào vai cô: “Nếu không có Lâm Hi. An Nhiên, em có quay lại không?”
"Em không biết!"
Giọng nói của An Nhiên dịu dàng hiếm thấy, cô nói: “Vấn đề là chúng ta có Lâm Hi, chúng ta ở bên nhau rồi, cũng sắp kết hôn và có thể sẽ có thêm một đứa con nữa”.
Gần đây, cả hai đều không sử dụng biện pháp tránh thai và cô ấy cũng không từ chối việc sinh thêm một đứa con.
Hoắc Doãn Tư cũng không hỏi thêm gì nữa, anh chạm vào má cô, ở một mình với cô một lúc rồi mới khởi động xe. Khi hai người họ đến Cục Dân chính, thư ký Nghiêm đã đợi ở đó rất lâu, mọi việc sau đó đều diễn ra suôn sẻ.
Nửa giờ sau, hai tờ giấy đăng ký kết hôn nóng hổi được ra lò.
Vừa bước ra khỏi cửa, bản sao của An Nhiên đã bị lấy đi, thư ký Nghiêm đứng ở một bên nên cô cũng ngại hỏi. Nhưng khi lên xe cô không nhịn được nói: "Em
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!