Ông ta gọi điện cho An Nhiên: “Mua thuốc cho cô ấy, cô ấy không biết chăm sóc bản thân”.
An Nhiên gật đầu với nhiều cảm xúc phức tạp.
Cúp điện thoại, cô đang định rời khỏi phòng bệnh thì nghe thấy một giọng nói: “An Nhiên”.
An Nhiên ngước mắt lên và nhìn thấy Tư Văn Lễ.
Sắc mặt Tư Văn Lễ rất hốc hác, chắc là do bệnh tình của Tư Văn Hùng chuyển biến xấu. Ông ta nhìn An Nhiên một lúc rồi dịu giọng nói: "Đến bệnh viện thăm ai à”
An Nhiên gật đầu: "Đúng!"
Tư Văn Lễ khẽ cau mày, một lúc sau mới nói tiếp: “Là bà Cố phải không! An Nhiên, cháu có thể đến thăm một người xa lạ mà tại sao không thể đến thăm người cha máu mủ ruột già của mình!”
"Ông ta không phải là bố tôi!"
Tư Văn Lễ nhìn bộ dạng cứng cỏi của An Nhiên, thở dài: “Anh ấy có chuyện muốn nói với cháu! An Nhiên, chú cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của cháu, nhưng tình hình của nhà họ Tư hiện tại rất bấp bênh. Nếu cháu không chịu gặp anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ lại nghĩ cách... Tính cách của anh ấy còn dễ kích động hơn chú nhiều”.
An Nhiên im lặng nhìn ông ta.
Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, cười nhẹ: “Giờ chú cũng biết cách uy hiếp. người khác rồi!”
'Tư Văn Lễ sững lại, nhưng An Nhiên đã đi về phía thang máy.
Như vậy có được xem là đồng ý không?
Tư Văn Lễ vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới giúp An Nhiên bấm nút thang máy, quay lại với hình ảnh ông chú hiền lành và nhẹ nhàng: “Lát nữa có lẽ sẽ có chuyện quan trọng cần thông báo”.
Ông ta có chút tiếc nuối nói: “Lâm Hi cũng nên tới đây!”
An Nhiên không chấp nhận: "Không cần đâu!"
Đôi mắt Tư Văn Lễ tối đi đôi chút.
Tư Văn Lễ vốn là người điềm tĩnh và thường đối xử tốt với An Nhiên, nhưng bây giờ anh trai ông ta bị bệnh nặng, ông ta không thể không thầm mắng An Nhiên là kẻ tàn nhẫn.
An Nhiên đương nhiên biết ông ta đang nghĩ gì, sau khi vào thang máy, cô nhìn lên dấy số màu đỏ, nhẹ nhàng nói: "Chú sinh ra đã giàu có, chắc hẳn chưa bao giờ phải chịu đựng cực khổi! Có lẽ chú không biết cảm giác bị người khác coi như kẻ ăn bám là thế nào. Mỗi lần đóng học phí đều phải cẩn thận gọi chú gọi dì. 'Trước mặt người khác đến cơm cũng không dám ăn no, ăn cơm xong lập tức phải giành rửa bát quét sân, sợ người ta nói mình là kẻ ăn chực, ăn bám”.
An Nhiên thực ra đều đã vượt qua những chuyện này rồi, đây đều là chuyện quá khứ, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nhớ tới.
Bảo sao ngay từ đầu cô ấy lại nảy sinh tình cảm với Tân Bá Lai? Tất cả những điều tốt đẹp đều có giá của nó. Lần đầu tiên cô rung động thực ra là với Hoắc Doãn Tư.
Tư Văn Lễ sững người, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hồi nhỏ cháu đã sống vất vả như vậy sao?”
An Nhiên không nói gì.
Cô bằng lòng gặp mặt, nhưng lại vì khó chịu hơn là mềm lòng, cô luôn oán hận Tư Văn Hùng và không bao giờ có thể bỏ qua những gì ông ta đã làm với mẹ cô.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website