Nay vì Lý Tư Ỷ mà lật mặt.
Thậm chí họ đã chia tay rồi.
Trịnh Khải ngồi trên ghế sô pha, há hốc miệng có vẻ không dám tin.
Cố Vân Phàm chậm rãi đi tới.
Ông ta nhẹ nhàng cởi khuy măng sét, xắn tay áo sơ mi, đã bao nhiêu năm chưa từng đánh nhau... Nhưng hiện giờ, ông ta lại manh động với tên trẻ trâu này, xách cổ áo đối phương lên rồi hung hăng đánh cho một trận.
Cố Vân Phàm là một tay xã hội đen trong những năm đầu đời.
Tên họ Trịnh chưa phải là đối thủ của ông ta, chỉ thấy đau một bên, chẳng mấy chốc đã thấy máu nhuốm một mảng trên ghế sô pha. Người đàn ông ức hiếp người phụ nữ, nhưng bây giờ lại khóc đòi cha, không dám đánh trả.
Cố Vân Phàm ném anh ta lên ghế sô pha giống như ném gà con vậy.
Lý Tư Ỷ bên cạnh ngẩng đầu nhìn ông ta.
Trong mắt cô ấy không hề có cảm xúc, dường như ông ta chẳng còn dính dáng gì đến cô ấy, chuyện Cố Vân Phàm ra tay đối với Lý Tư Ỷ mà nói chẳng có ý nghĩa gì.
Ông ta nhìn cô ấy chăm chú, cổ họng nghẹn lại: “Đi thôi!”
Cô ấy không chịu.
Nhưng ông ta bắt lấy tay Lý Tư Ỷ, còn miễn cưỡng đưa cô ấy đi. Trước khi đi còn ném một tấm thẻ... Cảnh Thuy chán ghét lên tiếng: “Cảm ơn chú Cố.”
Lý Tư Ỷ bị Cố Vân Phàm lôi đi, cô ấy vừa đi vừa mắng: “Cố Vân Phàm, tên khốn kiếp này, ông đưa tôi đi đâu? Tôi không đi đâu cả... Ông cho rằng tôi sẽ ngủ chung với ông hả? Tôi không làm, không phải ông đã nghe rồi sao? Tôi đã bị ông chơi nát rồi, ông còn muốn thế nào đây?”
“Không được phép nói như vậy.”
Cơ thể cô ấy bị ép vào tường trên hành lang, do vấp ngã nên lưng đau.
Bên kia, An Nhiên có hơi lo lắng.
Hoäc Doãn Tư lại sờ cằm: “Tổng giám đốc Cố cũng dữ dội ha. An Nhiên, em có thích gu này không?”
“Nhàm chán."
Cô nhẹ nhàng đáp: “Em đánh giá cao thái độ làm việc của Tổng giám đốc cố”
Hoắc Doãn Tư nhìn phòng VỊP nhưng không cho An Nhiên vào. Anh ấy theo dõi bên Cố Vân Phàm rồi nhẹ giọng: “họ đều không buông được, chúng ta đừng nhúng tay vào.”
An Nhiên cắn môi: “Tổng giám đốc Cố đã kết hôn rồi.”
Hoắc Doãn Tư mỉm cười, nói: “Tổng giám đốc Cố của bọn em có lẽ biết rõ thân phận của mình hơn em đấy. Là một người đàn ông đã có gia đình, chuyện gì có thể làm và không thể làm, anh nghĩ nếu ông ta thật lòng với Lý Tư Ỷ thì sẽ không đành lòng chạm vào một ngón tay của cô ấy đâu.”
An Nhiên nhìn anh rất lâu, từ từ lên tiếng: “Anh hiểu Tổng giám đốc Gố lắm à?”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!