An Nhiên biết anh lại ghen tuông nên nói móc mỉa.
Cô cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng khoác tay anh rồi nhỏ nhẹ hỏi vặn lại: “Không phải chúng ta ra ngoài thư giãn à? Sao lại không vui thế?”
Hoäc Doãn Tư cũng thẳng thắn: “Không mang anh đi ăn giấm à?”
Thành phố rực rỡ ánh đèn, gương mặt của An Nhiên trông càng nhỏ nhắn, xinh xắn hơn. Vì là buổi tụ tập riêng tư nên cô ăn mặc cũng rất nữ tính, khép nép ngoan ngoãn bên cạnh Hoắc Doãn Tư.
Cô ôm hờ eo anh rồi dịu dàng nỉ non: “Hoắc Doãn Tư, chúng ta đừng nhắc tới chuyện quá khứ nữa được không? Anh đừng trách em, còn em cũng không trách anh.”
Gió đêm lướt qua mặt rất dễ chịu.
An Nhiên cầm lòng không đậu muốn hôn anh ấy. Hoắc Doãn Tư rất cao nên cô phải nhón chân lên một chút. Phụ nữ khi động tình luôn không kìm lòng nổi. Hoắc Doãn Tư vẫn chưa hành động, chỉ cúi đầu nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy...
An Nhiên đỏ bừng mặt, ghé lại gần hôn môi anh ấy.
Anh ấy vẫn đứng im.
Cô dè dặt thăm dò, hôn sâu... Tóm lại, phụ nữ chủ động sẽ khác, An Nhiên cảm thấy trái tim mình sắp vọt ra ngoài, có cảm giác muốn chết.
Mãi một lúc lâu mà anh ấy vẫn chưa đáp lại cô.
Cô đỏ mặt muốn rời khỏi thì bên hông đã bị siết chặt, tiếp theo Hoäc Doãn Tư ôm cô hôn ngấu nghiến một lúc lâu ngay ở bãi đỗ xe người qua kẻ lại. An Nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ to gan như vậy.
Cảnh Thụy ra ngoài hút thuốc, mới rít được nửa điếu thì đã thấy cảnh hay ho.
Đệt!
'Tên Doãn Tư giả đứng đắn, ngày thường vờ vịt y như hòa thượng, khi hôn lại dũng mãnh thế chứ. Không phải... Bọn họ đều có con rồi mà sao tình cảm vẫn
mạnh liệt như vậy nhỉ? Điều không khoa học!
Thế là Cảnh Thụy siết điếu thuốc, vừa hít nhả khói vừa thất đức thưởng thức cảnh này.
Đã mắt, đẹp thật đấy! Con hàng Doãn Tư đúng là biết chọn góc độ! Hôn đến mức cô vợ cuộn cả ngón chân lên rồi kìaI
Cảnh Thuy hút xong điếu thuốc rồi ngẩng đầu lên: “Doãn Tư đến rồi, sao không đi lên?”
So với An Nhiên, rõ ràng Hoắc Doãn Tư điềm tĩnh hơn nhiều, anh ấy ôm mặt cô và vùi trước ngực mình, còn bình tĩnh chào hỏi Cảnh Thuy: “Chị dâu cậu muốn ở riêng một lát!”
Cảnh Thuy liếc nhìn, đủ rồi đấy.
Anh ta lớn hơn Hoäc Doãn Tư vài tuổi, da mặt của tên nhóc này đúng là dày thật.
Cảnh Thuy cũng không dám đắc tội với kim chủ lớn của mình, anh ta xin lỗi An Nhiên: “Em dâu, thật là ngại quá, trước giờ tôi nói năng không suy nghĩ, đừng so đo với tôi. Được rồi... chúng ta lên trên đi, họ đang làm ẩmĩ đó.”
An Nhiên cũng không phải người nhỏ mọn.
Nhưng tụ tập riêng tư sẽ không trang trọng như vậy, cô luôn tựa vào người của Hoắc Doãn Tư.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!