An Nhiên sửng sốt.
Hoắc Doãn Tư thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào cô rồi cất giọng dịu dàng: "Tối qua Tư Văn Hùng bí mật nhập viện, chắc là bệnh rất nặng, hơn nữa còn kéo dài quá lâu. Có lẽ là Tư Văn Lễ tới."
Anh ấy vừa nói vừa mở cửa xuống xe. "Chú hai Tư!"
Trước giờ Tổng giám đốc Hoäc đều tỏ ra lễ phép phong độ, ra hình ra dáng khi gặp bậc cha chú.
Quả nhiên, người bước xuống từ chiếc xe màu đen đúng là Tư Văn Lễ.
Ông ta thấy một mình Hoắc Doãn Tư rồi lại nhìn chiếc xe kia, có phần thất vọng. Vì vậy ông ta trầm giọng nói: "An Nhiên đâu! Có phải con bé không muốn gặp tôi không?"
Hoắc Doãn Tư cười hờ hững.
Anh ấy nói: 'Cháu nghe nói vị kia nhập viện rồi! Chú tới gọi An Nhiên tới bệnh viện thăm người đó đúng không? Chú hai, cháu hỏi chú một câu, ai mới là cô con gái danh chính ngôn thuận của vị kia? Chú bảo An Nhiên lấy thân phận gì tới đó thăm hỏi thế? Con dâu nhà họ Hoắc à? Thế thì đáng tiếc thật, cháu với An Nhiên còn chưa cưới đâu. Tính ra thì cô ấy chẳng có quan hệ gì với nhà họ Tư cả."
Anh ấy tuôn một tràng toàn móc mỉa, chọc cho Tư Văn Lễ khó chịu.
Tư Văn Lễ nói: "Doãn Tư, cháu cần gì lạnh lùng vô tình như vậy! Nói thế nào. thì An Nhiên cũng là con gái ruột của anh cả chú... Lần này sợ rằng anh ấy không cầm cự được nữa, ít ra phải để họ gặp một lần chứ!"
Dưới ánh hoàng hôn, gương mặt điển trai của Hoắc Doãn Tư trở nên lạnh lùng.
Anh ấy cười khẩy: "Con gái ruột?"
Tư Văn Lễ giật thót...
Tuy nhà họ Tư và nhà họ Hoäc đều là hào môn, nhưng trước giờ vẫn chênh lệch. Chưa kể mấy năm nay khoảng cách ngày càng lớn... Thủ đoạn của Tổng giám đốc Hoắc trong giới kinh doanh không ai không biết. Chủ yếu là Tư Văn Lễ không để ý tới công việc lắm nên không tiếp xúc nhiều, lúc này đối diện Hoäc. Doãn Tư trở mặt mới khiến ông ta biết thế nào là lợi hại.
Giọng Hoắc Doãn Tư buốt giá: "Bây giờ nói An Nhiên là con gái ruột của ông †a, trước kia cần gì phải thế? Ông ta biết từ nhỏ An Nhiên phải sống thế nào không? Mẹ ruột tự sát, ăn nhờ ở đậu, thậm chí còn chẳng được phép làm chủ tình cảm của mình. Tư Văn Hùng gia tài bạc tỷ, thế mà lừa gạt tình cảm của người khác xong có thu xếp tử tế không? An Nhiên mất mẹ từ nhỏ, ông ta có cho cô ấy được cái kẹo nào không? Có từng nuôi cô ấy không?”
"Con gái ruột? Chú hai Tư nói ba chữ này cũng nhẹ nhàng quá nhỉ”
"Không phải lần trước ông ta còn muốn mang con ruột của cháu đi à?”
"Chú hai Tư, chú cảm thấy cháu tốt tính thế cơ à?”
Tư Văn Lễ đuối lý nhưng anh trai bị bệnh nặng, ông ta chỉ có thể mặt dày cầu xin: "Chỉ gặp một lần! Không mong gì hơn!"
Vẻ mặt Hoắc Doãn Tư dịu hơn đôi chút.
Anh ấy châm điếu thuốc thơm, im lặng rít non nửa: "Cháu sẽ nói với cô ấy, nhưng có đi hay không là do cô ấy quyết định. Nếu nhà họ Tư dám giở trò... cũng đừng trách cháu không khách sáo. Vừa lúc, cháu cũng nhịn lâu lắm rồi!"
Tư Văn Lễ thầm ớn lạnh.
Tư Văn Hùng bị bệnh nặng có một nửa là do bị Hoắc Doãn Tư chèn ép mà ra.
Nếu không phải Hoắc Doãn Tư đuổi cùng giết tận, đánh cho nhà họ Tư không có sức phản kháng thì anh trai ông ta làm gì đến nỗi vất vả ngày đêm khiến bệnh nặng đến mức này. Nhưng ông ta không thể nói ra những lời này, kẻo lại bị coi là hẹp hòi.
Ông ta đành đáp: "Vậy làm phiền cháu!"
Khi Tư Văn Lễ lên xe có nhác thấy An Nhiên.
An Nhiên ngồi trong xe, cửa sổ xe hạ một nửa, cái gì cần nghe đều nghe cả rồi.
Ông ta khựng lại muốn bước tới, nhưng ngại Hoắc Doãn Tư vẫn đang đứng bên cạnh nên cuối cùng vẫn chui vào ghế sau xe... Chỉ lát sau, xe đã lái đi rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!