Cố Vân Phàm cũng không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp đưa An Nhiên đến trước cửa tập đoàn Hoắc Thị. Lúc An Nhiên chuẩn bị xuống xe, ông ta lấy một cái túi giấy màu nâu đưa cho cô: “Cô xem đi! "
An Nhiên mở ra thì thấy đó là thông tin dự án.
Cô ngạc nhiên: "Giám đốc Cố, dạo này ông đang bận làm việc này sao?”
Cố Vân Phàm châm một điếu thuốc nói: "Mọi chuyện đã giải quyết xong. Cô hãy liên hệ với họ, nhưng đừng để Tư Ỷ biết rằng là tôi giúp đố! Nếu hạng mục này. hoàn thành tốt, nhà họ Lý có thể tạm ổn".
An Nhiên nhìn lại lần nữa.
Cô ngước mắt lên: "Dự án rất hay, nhưng không thể làm nếu không có vốn! Vốn ban đầu cũng phải mấy tỷ, Lý Tư Ỷ lấy đâu ra số tiền này?"
Cố Vân Phàm thở dài: "Việc này đừng lo lắng, cô ấy sẽ tìm ra giải pháp!" An Nhiên không ngốc, cô đoán được giải pháp này... là Hoắc Doãn Tư!
Cố Vân Phàm bình tĩnh nói: "Cô ấy không muốn tôi giúp! An Nhiên... cô là người tôi tin tưởng nhất, đừng để tôi thất vọng!"
Không biết vì sao, An Nhiên lại có chút buồn bực.
Cô đã theo Cố Vân Phàm nhiều năm, cũng hiểu ông ta ở một mức độ nhất định, hiện tại... ông ta nhất định là đang hối hận!
Nhưng cuộc sống không có chỗ cho sự hối tiếc. Cố Vân Phàm nói thêm mấy câu: "Được rồi! Mau lên đi, nếu không kẻ hay ghen tuông đó lại đay nghiến! An Nhiên, lát nữa tôi sẽ về thành phố H. Có chuyện
gì thì gọi cho tôi”.
An Nhiên tay cầm túi giấy màu nâu, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu rồi xuống xe.
Cô đứng nhìn chiếc xe chạy đi.
Đang lúc trong lòng cảm thán thì một bóng người mảnh khảnh đã tới đứng bên cạnh cô, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Lưu luyến không nỡ rời sao!? Cùng Cố tiên sinh trở về thành phố H thì thế nào?”
An Nhiên lập tức tỉnh táo lại.
Cô nhìn Hoắc Doãn Tư, cô đã quen với giọng điệu quái gở của anh từ lâu.
Hoäc Doãn Tư vẫn không chịu buông tha: "Không phải xe hỏng rồi sao? Xe của giám đốc Cố ngồi không thoải mái sao?”
Đây đều là những lời nói khi giận dữ.
Nhiều năm như vậy, An Nhiên mới biết cách dỗ dành anh, cô hơi ngẩng đầu lên, dịu giọng nói: “Không thoải mái bằng ngồi trong xe của anh đâu!”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô.
Một lúc sau, anh nghiêng người về phía trước và thì thầm với cô ở lối vào công ty nơi mọi người ra vào: "Làm trong đó thích lắm phải không!”
An Nhiên trách anh nói chuyện thô lỗ. Hoắc Doãn Tư đi đến chỗ chiếc xe màu đen, mở cửa cho cô, nhẹ nhàng ngâm nga: "Khi anh thô lỗ, em cũng rất thích mà. Có muốn anh khiến em hồi tưởng lại
không giám đốc An?"
An Nhiên nghĩ đến chuyện của chị Vương nên hôm nay đành nhường anh vậy.
Cô ngồi cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Đi ăn ngoài hay về nhà?”
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hoắc Doãn Tư một tay cầm vô lăng, nhìn nghiêng cô, sau đó khế cười: “Chuyện nhỏ vậy mà có vẻ như nếu anh bảo em ngủ với anh để đổi lại thì có khi em cũng đồng ý nhỉ! Có điều giám đốc An, em đang muốn cầu xin anh hành sự, hay là cầu xin anh 'hành sự”?
Anh chơi chữ khiến An Nhiên đỏ mặt.
Cô ngồi thẳng dậy, cắn môi dưới: “Về nhà đi!”
Nói xong, anh cũng không khởi động xe ngay mà đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, rất nhẹ nhàng hỏi: “An Nhiên, em nghĩ răng đó là nhà của chúng ta sao?”
An Nhiên không có cách nào trả lời.
Anh không hỏi, anh muốn một lời hứa từ cô, một lời hứa kết hôn, một lời hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi.
An Nhiên lẩm bẩm: "Còn anh thì sao? Anh nghĩ thế nào?"
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!