Cố Vân Phàm chưa kịp nói chuyện, Lý Tư Ỷ đã cúp ngang.
Cố Vân Phàm không gọi lại nữa.
Ông ta ngồi đó, chậm rãi hút hết điếu thuốc lá trong tay rồi mới mở cửa xuống xe, đi thẳng vào khu nội trú.
Trong phòng bệnh VỊP. Ông Lý phẫu thuật xong còn đang hôn mê, bà Lý bị kích thích, sức khỏe không chịu nổi đã về nghỉ trước, một mình Lý Tư Ỷ ở trong phòng bệnh trông nom, ngây ngẩn nhìn bố mình.
Bác sĩ nói là ung thư gan giai đoạn cuối, dù có phẫu thuật thì nhiều nhất cũng chỉ sống được nửa năm nửa thôi.
Cô ấy không dám tin, người bố chống trời cho cả nhà lại đột nhiên trở thành thế này.
Hàng mi khẽ run, dính nước mắt.
Y tá đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Cô Lý, có một ông muốn gặp cô, đang chờ bên ngoài.”
Ông...
Lý Tư Ỷ không đoán ra là ai, nhưng suy nghĩ lại thì nhờ y tá trông bố giúp mình.
Đi ra ngoài, cô ấy thấy một bóng người thon dài đứng cuối hành lang.
Là Cố Vân Phàm.
Mặt Lý Tư Ỷ tái nhợt, cô không ngờ ông ta sẽ tới.
Ngược sáng, bọn họ không thấy rõ nét mặt của nhau.
Rõ ràng mới không gặp nhau một thời gian ngắn, nhưng khi gặp lại đã như xa cách cả một đời, ông ta đã là chồng người khác, còn cô ấy cũng không phải là công chúa nhỏ không buồn không lo nữa.
Hồi lâu, cô ấy đi về phía ông ta.
Khi còn cách nhau khoảng một mét, ông ta nhìn thấy nửa gương mặt sưng to của cô ấy, ngoài sưng đỏ hình như còn chảy máu, đủ để thấy đánh rất mạnh.
Cố Vân Phàm mở miệng, giọng khản đặc: “Rất đau phải không?” Lý Tư Ỷ lẳng lặng nhìn ông ta chăm chú. Trước kia ánh mắt cô ấy luôn là hào quang chói mắt, nhưng bây giờ trong đáy mắt cô ấy không có ánh sáng nữa. Cô
ấy trả lời rất nhẹ: “Phải, rất đaul”
Cố Vân Phàm đi lên một bước, như muốn sờ vào mặt cô ấy.
Nhưng cô ấy lại lùi một bước, giọng lạnh lùng hơn: “Ông Cố, làm thế không thích hợp đâu! Ông là người có vợ rồi, làm thế e là sẽ khiến bà Cố đau lòng đó!”
Cố Vân Phàm hơi tức giận: “Lúc em đến thành phố H quậy ở hôn lễ, sao. không nghĩ sẽ khiến cô ấy đau lòng?”
Nếu là trước kia, cô ấy nhất định sẽ làm ồn với ông ta.
Nhưng bây giờ, cô ấy chỉ lãnh đạm nói: “Nếu ông Cố cần, tôi có thể xin lỗi bà Cố bất cứ lúc nào.”
Chút chuyện xấu trong nhà mình, Cố Vân Phàm cũng không muốn nói ra.
Ông ta nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ muốn tới thăm em thôi! Ngoài ra, có gì cần tôi giúp không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!