Buổi học piano bị hoãn lại.
Nữu Nữu nép vào người An Nhiên, cô nhẹ giọng nói: “Gọi chú tới đây".
Nữu Nữu ngoan ngoãn chạy đi.
An Nhiên khuyên nhủ bà Lý: "Cô à, có gì cô cứ bình tĩnh nói!"
Bà Lý rất ghét cô, bởi vì An Nhiên là cấp dưới của lão già đó, như vậy chắc chắn là cùng hội cùng thuyền rồi. Có lẽ năm xưa Tư Ỷ bị đám người này cấu kết lừa gạt cũng nên. Cho nên bà ta nói chuyện không hề khách sao: "Cô và tên họ Cố đó hại Tư Ỷ nhà chúng tôi quá thảm! Giờ con gái tôi danh dự bị huỷ hoại, cô bảo. sau này nó phải làm thế nào?”
An Nhiên không thể phản bác.
Trước kia khi Lý Tư Ỷ đi theo Cố Vân Phàm, An Nhiên đã sắp xếp rất nhiều việc lớn nhỏ, từ mua biệt thự đến mua băng vệ sinh cho Lý Tư Ỷ!
Bà Lý càng nói càng kích động, muốn đánh Lý Tư Ỷ lần nữa...
Một giọng nói trong trẻo từ lối vào vang lên: "Bà Lý, vậy người đàn ông bà tìm cho Tư Ỷ có thể khiến cô ấy hạnh phúc không? Tôi hỏi bà, bà có chịu được việc chồng mình nói muốn một cuộc hôn nhân mở với mình không? Thân ai nấy lo... Tư Ỷ không chấp nhận cuộc hôn nhân như vậy thì có gì sai?”
Bà Lý vẫn còn giận.
Nhưng đối phương là Hoäc Doãn Tư nên bà ấy đành phải nể mặt đôi phần, mặc dù bà ấy cũng rất tức giận với anh.
Ngay lúc bà Lý đang không biết nên làm như thế nào, Lý Tư Ỷ liền đứng lên nói: "Con sẽ về cùng mẹ!”
Trước giờ cô ấy luôn được mẹ mình chiều chuộng.
Bố cô ấy bệnh tật, công ty và khách sạn đều không có người quản lý.
Lý Tư Ỷ ở bên ngoài ăn chơi bao nhiêu năm nay không thể coi là làm tròn chữ hiếu... An Nhiên nhìn một bên mặt sưng húp của cô ấy mà không khỏi lo lắng và không đành lòng.
Lý Tư Ỷ gượng cười: “Cũng không thể trốn mãi ở đây được! An Nhiên, đây là nhà của cô, không phải của tôi!”
An Nhiên muốn bước tới,
Nhưng Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cô lại...
Hoắc Doãn Tư nhìn Lý Tư Ỷ, thở dài: "Trở về cũng không sao! Lúc rảnh rỗi hãy đến chơi với Lâm Hi và mọi người. Hai đứa nhỏ đều rất thích cô”.
Lý Tư Ỷ không phải kẻ ngốc.
Những lời này thực ra là âm thầm chống lưng cho cô ấy, ngăn cản bà Lý đánh cô ấy lần nữa.
Nhưng Lý Tư Ỷ cảm thấy mình nên bị đánh.
Cô ấy lên lầu thu dọn một lát rồi tạm biệt An Nhiên, An Nhiên nhìn theo mà lưu luyến không rời.
Lý Tư Ỷ khẽ mỉm cười: "Dù sao cũng phải rời đi! Hơn nữa... con người đều phải trưởng thành!"
Nói xong cô ôm An Nhiên.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lý Tư Ỷ ba năm trước không bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày cô lại thân thiết với An Nhiên như vậy, An Nhiên sẽ chứng kiến vô số khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời cô ấy. Lý Tư Ỷ nghẹn ngào nức nở: “Khi nào rảnh chúng ta lại gặp nhau nhé! "
Hoắc Doãn Tư đút hai tay vào túi, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi”.
Lý Tư Ỷ lí nhí cảm ơn.
Sau đó cô ấy cúi đầu đi theo mẹ...
Khi cô ấy rời đi, căn nhà bỗng trở nên yên tĩnh.
Dì Lâm xoa xoa tay nói: “Bà Lý khá giàu có, nhưng bây giờ trông bà ấy thật đáng thương... Haizz, tất cả là do gặp phải người không tốt!” Nói xong, bà nghĩ đến sự quan tâm trước đây của Cố Vân Phàm, cảm thấy điều đó không phù hợp.
May mắn thay, Hoắc Doãn Tư không tiếp lời.
Dì Lâm sợ lại lỡ mồm nên đi trước, còn đưa theo hai đứa trẻ.
Trong phòng khách chỉ còn lại An Nhiên và Hoắc Doãn Tư.
Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư mới nhẹ nhàng hỏi: 'Em không có gì muốn nói sao?"
An Nhiên giật mình hỏi lại: "Nói gì cơ chứ?”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!