An Nhiên thật sự bị anh làm cho bực mình.
Cô thực sự không thể chấp nhận việc nói những điều như vậy ở bên ngoài giữa ban ngày ban mặt.
Hơn nữa, cô biết những năm nay Hoắc Doãn Tư chỉ có duy nhất một mình cô, sao anh có thể... nói những lời không đứng đắn như vậy?
An Nhiên buồn bực, hừ nhẹ một tiếng: "Anh cứ chờ đó!"
Hoắc Doãn Tư cũng không tức giận.
Anh nói: “Mặt trời sắp lặn rồi, tới đây, anh dạy em chơi hai lượt”. An Nhiên không từ chối nữa.
Tất nhiên, với tình hình như vậy cô không thể đi một mình, cho nên cô đã đưa theo thư ký đi xe của công ty tới. Khi cô tới nơi thì đã là xế chiều.
Gió chiều có chút mát mẻ.
An Nhiên thay quần áo, mặc một chiếc áo khoác rộng. Khi đến nơi, cô cởi áo khoác đưa cho thư ký, sau đó cầm lấy cây gậy.
Điều ngạc nhiên là có rất nhiều người có mặt ở đó, khoảng bảy tám người. Tất cả đều là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hoắc Thị.
Điều khiến An Nhiên ngạc nhiên nhất là trong đó có một người quen cũ là Tân Bá Lai. An Nhiên không hiểu tại sao Hoắc Doãn Tư rõ ràng để tâm đến người này như vậy, nhưng lại giữ anh ta lại, thậm chí còn cất nhắc đến chức vụ phó giám đốc và cho phép anh ta tới những cuộc gặp mặt như thế này.
Tuy nhiên, với tu vi hiện tại của An Nhiên, cô sẽ không mất bình tĩnh.
Hiện tại, mặc dù cô và Hoắc Doãn Tư không thể xếp ngang hàng nhưng vẫn có thể coi là đối thủ làm ăn. Còn Tân Bá Lai có mặt tại đây cũng chỉ có thể đi nhặt bóng cho Hoắc Doãn Tư.
Tư thế nhặt bóng còn phải đẹp!
An Nhiên không khỏi đưa mắt nhìn Tân Bá Lai, nhưng anh ta tựa hồ hoàn toàn không quen biết cô, cũng không nhìn vào mắt cô. An Nhiên cụp mắt xuống... Hoäc Doãn Tư thật sự là giỏi đưa người ta vào khuôn khổi
Hoắc Doãn Tư tiến lên.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!