Nhưng ông ta lại không nỡ làm gì cô, mặc dù bên ngoài có rất nhiều chuyện lộn xộn, nhưng ông ta vẫn ngồi đây đối diện với Lý Tư Ỷ, dường như muốn nói lý lẽ với CÔ.
Lý Tư Ỷ sao có thể nghe lời ông ta?
Giọng nói của cô lạnh lùng chưa từng có:“Cố Vân Phàm, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại rồi! Sau này tôi sẽ không có kỳ vọng gì về ông, cũng sẽ không... quấy rầy ông! Dù ông kết hôn hay ở ngoài bao nuôi ai thì từ nay trở đi cũng sẽ không. liên quan đến Lý Tư Ỷ này nữa!"
Đầu Cố Vân Phàm đột nhiên đau nhức.
Số phận đã định ông ta phải trở thành một đám mây phiêu bạt, và ông ta không sẵn lòng dừng lại vì phụ nữ.
Người đầu tiên khiến ông ta động lòng thì cũng đã thành vợ người ta rồi.
Sau đó còn có Tư Ỷ, cô ấy khác hẳn với những tiêu chuẩn mà ông ta từng đề ra. Cô ấy là người yêu nhưng cũng là hậu bối được ông ta yêu quý. Cô ấy trẻ hơn ông ta rất nhiều tuổi và đã dành ba năm thanh xuân cho Cố Vân Phàm, làm sao ông ta có thể không có chút tình cảm nào với cô ấy?
Cô ấy muốn kết hôn, cũng từng khóc lóc và gây chuyện...
Cuối cùng thì họ lại chọn chia tay.
Ông ta vốn tưởng rằng họ có thể kết thúc êm đẹp, nhưng cuối cùng vẫn đến nước này, Cố Vân Phàm nóng nảy châm một điếu thuốc, hút một nửa rồi nhìn cô ấy: “Được rồi! Lát nữa tôi sẽ để An Nhiên đưa cô về !"
Không dễ gì mới gặp được nhau một lần, nhưng nó lại thành ra như thế này.
Cố Vân Phàm buồn bã, giọng trầm xuống: “Sau này hãy tìm một người đàn ông tốt để kết hôn nhé!”
Đôi mắt khô khốc của Lý Tư Ÿ lại đây nước.
Nhưng cô ấy không nói thêm gì nữa, ông ta đã kết hôn, giữa họ không có khả năng...!
Cô ấy cũng sẽ không làm những việc khiến bản thân mình mất mặt nữa.
Cố Vân Phàm bảo cô đợi bên trong, ông ta mở cửa đi ra ngoài. An Nhiên đứng ngoài cửa ngơ ngác, không biết cô ấy đang nghĩ gì.
"Giám đốc An!"
Tông giọng của Cố Vân Phàm đủ để cho thấy ông ta tức giận đến mức nào.
An Nhiên quay lại với vẻ mặt bình tĩnh: "Cố tiên sinh, tôi tới đây với Tư Ỷ bằng tư cách cá nhân!"
Cố Vân Phàm trừng mắt nhìn cô. Bên ngoài loạn như cào cào, nhưng ông ta vẫn đang bận giận dữ với thư ký cũ. Ông ta nhìn An Nhiên chằm chằm: "Chồng chưa cưới của cô ấy sao vậy? Tại
sao lại không đính hôn nữa?”
An Nhiên nói thật: “Chồng chưa cưới của cô ấy muốn một cuộc hôn nhân mở, Tư Ỷ không thể chấp nhận được chuyện đớ”.
"Hôn nhân mở! Hôn nhân mở!"
Cố Vân Phàm lặp lại mấy lần, cuối cùng tức giận nói: "Sao tên khốn đó không đi chết đi!"
An Nhiên nói một câu đầy mỉa mai: “Thật ra Cố tiên sinh cũng không đối xử với cô ấy tốt hơn chút nào! Ít nhất đối phương trước khi kết hôn cũng nói rõ ràng,
như vậy Tư Ỷ còn có cơ hội suy xét lại về cuộc hôn nhân này”.
Cố Vân Phàm trừng mắt nhìn cô: "Cô muốn gây chuyện phải không? Không sợ tôi điều cô ra nước ngoài à?”
An Nhiên cung kính nói: “Tư Ỷ nói nếu Cố tiên sinh trút giận lên tôi, cô ấy sẽ cho tôi căn biệt thự”.
Cố Vân Phàm cực kỳ tức giận: "Hai người cùng hội cùng thuyền từ khi nào thế hả?"
An Nhiên không trả lời.
Một lúc lâu sau, cô mới dịu giọng, nhẹ nhàng nói: "Cố tiên sinh, sao ông không đối xử tốt hơn với cô ấy và cả với chính bản thân mình? Ông rõ ràng là có tình cảm với cô ấy!"
Cố Vân Phàm không đáp lại lời của cô.
Ông ta chỉ lấy điếu thuốc ra, lặng lẽ châm lửa và hút gần hết.
Ông ta nên trả lời An Nhiên thế nào? Cố Vân Phàm lớn hơn Lý Tư Ỷ gần hai mươi tuổi, bây giờ trông ông ta vẫn trẻ trung và phong độ, nhưng vài năm nữa ông
†a sẽ trở thành một ông già xấu tính.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!