Hoäc Minh bỏ hóa đơn vào trong máy nghiền giấy. Trong tiếng ồn ào của máy nghiền giấy, ông nói với giọng trầm thấp: “Doãn Tư, con chỉ cần lo chuyện hai mẹ con An Nhiên là được rồi. Còn về nhà họ Tư, cứ để bố lo.”
Hoắc Doãn Tư gật đầu.
Nói chuyện chính xong, Hoắc Minh lại bắt đâu nhọc lòng: “Đã nói với con rồi, bỏ cái dáng vẻ đại thiếu gia kia của con đi, ngay cả vợ mình cũng không dỗ được, bố sốt ruột thay cả con.”
Hoắc Doãn Tư đang cố căng mặt mũi, cười nói: “Ở chung trước đi.”
Anh đi xuống lầu tìm An Nhiên. An Nhiên đang ở trong hoa viên uống trà với Ôn Noãn, bên cạnh là sân chơi trẻ em, Lâm Hi đang chơi rất vui vẻ.
Hoắc Doãn Tư đi qua bế con trai, nói với Ôn Noãn: “Mẹ, con dẫn hai mẹ con An Nhiên về trước.”
Ôn Noãn có chút không nỡ: “Không ăn tối hả?”
Hoắc Doãn Tư lắc đầu: “Con phải về dọn nhà, xem cần mua thêm gì không. Đến thứ bảy con sẽ dẫn hai mẹ con về nhà ăn cơm.”
Ôn Noãn đành phải cho đi.
Lên xe, An Nhiên vẫn cứ im lặng, Hoắc Doãn Tư lái xe nhìn kính chiếu hậu: “Sao hả? Không muốn đi hả? Muốn để mẹ anh làm cứu binh cho em hả?”
An Nhiên đương nhiên là không thừa nhận rồi.
Hoäc Doãn Tư thay đổi đề tài: “Đại trạch đưa người qua, đều là người làm lâu năm trong nhà, em cứ yên tâm dùng.”
An Nhiên rất cảm ơn nhà họ Hoắc săn sóc. Cô nhỏ giọng nói cảm ơn.
Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ.
Cứ như vậy, bọn họ ở chung với mối quan hệ mờ ám.
Biệt thự có ba tầng, phía đông tầng hai có hai phòng ngủ lớn, An Nhiên và Lâm Hi ở một phòng, Hoắc Doãn Tư ở một phòng, cậu bạn nhỏ Lâm Hi có thể đến phòng bố ngủ bất cứ lúc nào.
Tới biệt thự, An Nhiên đi dọn dẹp đồ đạc.
Trẻ con lớn rất nhanh, không cần nhiều quần áo các mùa, chỉ mặc đổi qua đổi lại.
An Nhiên nhanh chóng sắp xếp đồ cho con xong.
Đến lúc xếp đồ mình, cô mở cửa tủ quần áo trong phòng mình ra, thấy đồ bên trong thì ngây ngẩn cả người.
Bên trong đều là đồ của Hoắc Doãn Tư. Hiển nhiên đây vốn là phòng ngủ của anh.
An Nhiên yên lặng đóng cửa tủ lại, mở ngăn tủ trống ra, xếp từng món quần áo của mình vào. Thật ra thì nơi này vốn dĩ có khá nhiều quần áo của cô, đều là do Hoắc Doãn Tư sai người chuẩn bị.
Dưới lầu truyền lên tiếng nói vui vẻ của Lâm Hi.
An Nhiên cảm thấy thả lỏng, không ngờ có người ôm lấy cô từ phía sau, mùi hương gỗ toát ra từ trên người người đàn ông.
Hoäc Doãn Tư kề môi lên cổ cô, nhỏ giọng hỏi: “Không kết hôn, em có cho ngủ chung không?”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!