Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa. Anh đã ăn mặc ngay ngắn gọn gàng, nhìn An Nhiên như rùa đen rút đầu trên giường, cười khẽ nói: “Dậy rồi hả? Đi ăn sáng đi!”
An Nhiên ngồi dậy, ôm chăn, nói: “Sao không gọi em dậy sớm một chút?” Hoắc Doãn Tư trả lời từ tốn: “Sợ em mệt.” An Nhiên cạn lời.
Hoắc Doãn Tư dịu dàng nói: “Anh gọi điện thoại cho thư kí của em, giúp em xin nghỉ nửa ngày rồi.”
An Nhiên nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cuối cùng nằm lại trên giường, nhìn trân nhà mãi mà không chịu ngồi dậy...
Lúc này, cô thật sự là eo đau lưng đau.
Hoắc Doãn Tư ngồi xuống bên cạnh cô, kéo chăn trên mặt cô ra, nhẹ giọng nói: “Không đi làm cũng phải ăn cơm. Chờ lát nữa anh theo em đi chung cư bên kia dọn đồ qua đây. Nơi đây rộng rãi hơn, Lâm Hi cũng sẽ thoải mái hơn.”
Nếu là bình thường thì An Nhiên chắc chăn là sẽ không đồng ý.
Nhưng lần này, cô không hề phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Hoäc Doãn Tư vuốt nhẹ mặt cô, nói rất dịu dàng: “Đi rửa mặt đi, phòng đồ có đồ của em.”
An Nhiên muốn ngồi dậy, nhưng trên người chỉ mặc áo sơ mi của anh. Cô không nhịn được mà ngại ngùng.
Hoäc Doãn Tư vuốt nhẹ ngón tay lên khuôn mặt cô, cười khế: “Đâu phải là chưa từng xem.”
“Không giống nhau!”
An Nhiên vừa dứt lời, trong phòng khách truyền đết con sủa, Hoắc Doãn Tư võ vỗ cô: “Anh đi xem Lâm Hi.”
ếng gọi như là tiếng chó
An Nhiên không yên tâm, cũng đi theo xem.
Trong phòng khách, Lâm Hi ngồi trên giường, trên giường bày ra vài thứ rơi ra từ trong một chiếc hộp nhỏ.
Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Một tờ hóa đơn cũ phát vàng.
Tiểu Lâm Hi nhặt tờ hóa đơn lên. Cậu bé không biết chữ, chỉ lật xem xem, rồi định gấp thành máy bay giấy.
Hoắc Doãn Tư đến gần.
Hóa đơn là hóa đơn thuốc tránh thai mà An Nhiên từng mua. Anh vẫn luôn cất giữ.
Lâm Hi ngồi xoạt đôi chân nhỏ, vừa gấp máy bay giấy mà mình thích, vừa hỏi: “Bố ơi, đây là gì vậy ạ?”
An Nhiên cũng thấy hóa đơn. Cô nhìn sang Hoắc Doãn Tư, không khí lập tức trở nên là lạ.
Hoắc Doãn Tư than nhẹ một tiếng.
Anh làm sao có thể nói với con trai rằng nếu cái thứ mua trên hóa đơn có tác dụng thì con trai con đã không tồn tại rồi.
Có điều, Lâm Hi lấy ra nó cũng tốt, không cần phải tiếp tục cất giữ nó nữa.
Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu nhìn An Nhiên, nói nhỏ: “Em đi rửa mặt đi. Anh trông con cho.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!