An Nhiên cười nói: “Quê tôi ở Hồ Nam.”
Anh Hứa thử hỏi: “Vậy còn nhà họ Tư...”
Anh ta rất thích, cũng rất vừa lòng An Nhiên. Nhưng đàn ông lúc nào cũng thích có thêm điều kiện đi kèm, ví dụ như là nếu An Nhiên có thể tiếp nhận nhà họ Tư thì cuộc hôn nhân sẽ lý tưởng hơn nữa.
An Nhiên cảm thấy rất phản cảm.
Nhưng cô chỉ mỉm cười nói: “Thật ra thì tôi và nhà họ Tư không có quan hệ gì
cả. Anh Hứa khó mà nói thêm gì. An Nhiên nhân cơ hội nói rõ ràng với anh ta: “Cảm ơn anh Hứa coi trọng, nhưng mà tôi tạm thời không có ý định yêu đương kết hôn... Vậy nên tôi chỉ có thể cùng tổng giám đốc Hứa nói chuyện công việc, về phần chuyện khác thì thật sự không thích hợp.”
Mặt mày anh Hứa cứng đờ.
Anh ta bưng trà lên, từ từ uống, cả buổi mới nói: “Em không sợ ảnh hưởng đến huy động vốn khi từ chối tôi hả?”
An Nhiên lạnh nhạt đáp: “Tôi bán mạng cho Gố Thị, chứ không phải bán thân cho Gố Thị.”
Anh Hứa nghe hiểu.
Nói đến cùng thì anh ta vẫn không cam lòng, hỏi lại: Vậy Hoắc Doãn Tư thì sao? Có phải là em còn thích anh ta không?”
An Nhiên không giải thích với anh ta, chỉ nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến công việc.”
Cô vẫn cứ mang thái độ ung dung bình tĩnh.
Anh Hứa biết là không có tương lai. Tuy rằng anh ta cảm thấy mất mát, nhưng anh ta lại có thêm vài phần ấn tượng tốt về An Nhiên.
Cuối cùng, anh ta than nhẹ: “Xem như là chúng ta không có duyên phận.” An Nhiên cười khẽ.
Anh Hứa bị từ chối, không còn tâm trạng ăn cơm, bỏ đi trước.
An Nhiên lại cảm thấy món ăn Hồ Nam ở đây không tệ, định ăn thêm một ít.
Lúc cô đang gọi phục vụ thêm món ăn cô thích, thì bên cạnh có thêm một người ngồi xuống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư không đi một mình, mà đi cùng bốn năm vị quản lý cấp cao, nhưng chỉ có một mình anh ngồi xuống.
Anh nhìn An Nhiên: “Hẹn hò với anh Hứa hả?”
An Nhiên nhìn xung quanh, một lúc lâu mới từ từ trả lời: “Hoắc Doãn Tư, anh phái người theo dõi em hả?”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ: “Anh không biến thái như vậy, chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi...
Tổng giám đốc Hứa rất thích khoe chuyện, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho bố mẹ anh, nói là em có hẹn đi ăn cơm với con trai ông ta, anh có muốn không biết cũng khó.”
An Nhiên muốn nổi giận cũng không nổi giận được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!