Dứt lời, anh lên xe, lái xe đi.
An Nhiên đứng một lát rồi lên nhà. Lúc này Lâm Hi còn chưa thức dậy.
Thím Lâm bưng hạt dưa tới, nói nhỏ với cô: “Thím thấy ngài Hoắc có ý định
kia. Có điều, dù ngài ấy có ý định gì thì chúng ta cũng phải làm cho rõ ràng, ngài ấy cắt đứt với cô gái họ Tôn kia chưa?”
An Nhiên lắc đầu: “Con không biết.” Cô nói tiếp: “Con chưa từng nghĩ tới tương lai. Con và anh ấy...”
Cô định nói là không thích hợp, nhưng mà thím Lâm biết chuyện tối qua, khiến cô ngại nói như vậy.
Sao thím Lâm không hiểu được chứ?
Bà võ võ tay An Nhiên, cười nói: “Vậy phải xem ý của con rồi. À phải rồi, sự nghiệp dạo này của Lâm Bân có tiến triển, ông chủ nó rất coi trọng nó, sáng nay giao cho nó một vụ mua bán lời cao, nó nói sau vụ này có thể kiếm ít nhất bảy con số... Thím thấy tuy rằng nó nói hơi quá, nhưng cũng không quá lắm.”
An Nhiên hỏi thăm kỹ hơn, cũng cảm thấy rất đáng tin cậy. Cô vui mừng thay cho Lâm Bân.
An Nhiên nhìn ra tâm tư của Hoắc Doãn Tư. Cô cho rằng anh sẽ dây dưa cô, không ngờ vài ngày liên tiếp anh đều không xuất hiện. Cô dần dần yên lòng, tập. trung làm việc.
Vấn đề huy động vốn đang rất gấp, An Nhiên yên lặng hai ngày, đang định liên hệ với tổng giám đốc Hứa thì anh Hứa lại đột nhiên đến thăm trước.
An Nhiên ngồi trong văn phòng, thư ký mở cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc An, có một anh họ Hứa đến đây, nói là muốn hẹn cô ăn cơm.”
Anh Hứa?
An Nhiên xoay bút, đoán ra thân phận của đối phương, khép văn kiện lại, nói: “Cô bảo anh ta chờ ở phòng khách một lát.”
'Thư ký gật đầu, đi ra ngoài.
An Nhiên tìm thử tư liệu của cậu Hứa, làm vài chuẩn bị đơn giản rồi đi gặp người.
Cô mở cửa phòng khách ra, quả nhiên là con trai của tổng giám đốc Hứa. Hôm nay anh ta ăn mặc không chính thức như lần trước, trông có vẻ trẻ tuổi hơn một chút.
An Nhiên nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh Hứa đến đây, sao không gọi điện thoại trước để tôi chuẩn bị tiếp đãi?”
Anh Hứa đứng dậy, cười khẽ: “Tôi sợ nếu tôi hẹn trước thì em sẽ không đồng ý gặp tôi.” Anh ta không gọi cô là “tổng giám đốc An”, cũng không gọi cô là “cô An”, mà gọi là “em”, có vẻ hơi thân mật.
An Nhiên hơi giật mình, có điều vẫn cười đáp: “Sao có thể chứ? Anh là con trai của tổng giám đốc Hứa, là khách quý của tập đoàn Cố Thị chúng tôi, sao có thể không tiếp đón chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!