Thư ký Nghiêm liền đi gọi người.
Một lát sau, Tôn Điềm đi vào. Cô ta mặc một chiếc váy rất nữ tính rất đoan trang, trên tay cầm theo thức ăn... không phải món gì đắt tiền, mà là KFC bán chạy.
“Hoắc Doãn Tư, em biết anh thích ăn cái này.”
Giọng của Tôn Điềm cũng ngọt. Cô ta ngồi trên ghế sô pha, bày đồ ăn ra, dáng vẻ như là muốn ăn bữa cơm cắm trại ngay đây với anh.
Tin tức trên báo khiến nhà họ Tôn cảm thấy không ổn.
Tuy rằng không chụp được mặt của người qua đêm với Hoäc Doãn Tư, nhưng mà dùng chân đi đoán cũng có thể đoán được cô gái kia là An Nhiên.
Tôn Điềm rất khó chịu. Cô ta rất muốn làm vợ của Hoắc Doãn Tư.
Cô ta lau khô nước mắt rồi đi đến đây, còn giả vờ như là đang rất vui vẻ.
Hoắc Doãn Tư buông văn kiện xuống, đi lại sô pha ngồi. Anh đoán là Tôn Điềm điều tra anh, cho răng anh thích ăn mấy thứ này, thực tế thì mấy thứ này là anh ăn cùng An Nhiên.
Không phải là vì thích ăn, chỉ là vì để trêu ghẹo An Nhiên thôi.
Những năm anh và An Nhiên ở bên nhau, bọn họ không ăn KFC, ngược lại thích cái loại vận động mất hồn giống như hôm qua hơn... Hiển nhiên là Tôn Điềm không biết chuyện này.
Hoắc Doãn Tư gảy gảy thức ăn, nói: “Tôi thích An Nhiên.”
'Tôn Điềm không giả vờ nổi nữa, đôi mắt đỏ lên: “Không phải anh đã chia tay với cô ấy sao? Anh còn bảo em đi nhà anh vài lần nữa!”
“Là bố mẹ cô nhờ tôi làm vậy.”
'Tôn Điềm mấp máy môi: “Anh dám nói anh không có ý định lợi dụng em để chọc giận An Nhiên không?”
Hoắc Doãn Tư bình tĩnh nhìn cô ta.
Một lát sau, anh cười khế: “Cô cũng biết là tôi lợi dụng cô để chọc giận cô ấy, sao còn không nghĩ thoáng ra được vậy? Thật ra thì tôi không thích mấy thứ này, mấy năm trước An Nhiên thích ăn mấy thứ này. Tôn Điềm, đi thích người khác đi.”
Anh suy nghĩ mãi mới nói ra một câu mà anh chưa từng nói với An Nhiên.
Anh nói: “Cả đời này tôi đều thua tronng tay cô ấy.”
'Tôn Điềm khóc, khóc rất lớn tiếng...
Hoắc Doãn Tư rất có kiên nhẫn với cô ta, cứ để cô ta khóc, đợi cô ta khóc đủ rồi mới nói: “Trở về đi, sau này đừng tới đây nữa, vậy thì sẽ tốt cho cô, cũng sẽ tốt cho tôi... Bởi vì An Nhiên rất không thích tôi chọc giận cô ấy kiểu như vậy.”
Anh tức giận cô, nhưng lại sẵn lòng thay đổi vì cô.
Nói đến cùng là do anh thích cô!
Tôn Điềm căn môi, rốt cuộc mất phong độ, phất hết đồ ăn trên bàn xuống, khóc lóc chỉ trích anh, giống như một đứa trẻ không giành được món đồ chơi yêu thích.
Hoäc Doãn Tư không nổi giận.
Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình quá dễ tính với Tôn Điềm. Chỉ là sau này nghĩ lại, anh mới phát hiện ra là vì anh không để ý cô ta, nên mới không ngại cảm xúc lên xuống của cô ta.
Chờ cô ta làm ầm ï đủ rồi, bị thư ký Nghiêm dỗ dành đi về.
Sau đó, Hoäc Doãn Tư đứng bên cửa sổ sát đất, nói: “Thay tấm thảm khác đi”
Thư ký Nghiêm cười nói: “Con gái ấy mà, tùy hứng một chút cũng bình thường.”
Hoắc Doãn Tư chợt nhớ tới An Nhiên. Lúc đau buồn, lúc tức giận, An Nhiên chưa từng khóc lóc ầm ï như vậy... Cô vẫn luôn sống rất áp lực, áp lực mọi suy nghĩ.
Lúc nhân viên đổi thảm, Hoắc Doãn Tư vẫn còn đang suy nghĩ.
Nhưng anh không có gọi điện thoại cho An Nhiên.
Anh chợt nghĩ, nếu anh cũng giống như Cố Vân Phàm, cho cô thời gian để trưởng thành, sẵn lòng cho cô tự do lựa chọn, thì liệu cô có thay đổi ý định, yêu anh một lần nữa hay không?
Chứ không phải là chuyện một lần hai lần như hiện giờ nữa.
Hoắc Doãn Tư giấu rất sâu tâm tư mình, suốt cả ngày cũng không liên lạc với An Nhiên.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website