Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa sổ sát đất.
Anh cầm điện thoại, trò chuyện với thư ký Nghiêm: “Hủy bỏ cuộc họp mười giờ sáng, dời sang ngày mai... Còn lại đều không có thay đổi.”
Dứt lời, anh tắt máy, quay người thì thấy An Nhiên đã thức dậy, đang ôm chăn dựa lên đầu giường và ngây người.
“Dậy rồi hả?”
Hoắc Doãn Tư đi qua, xoa nhẹ mái tóc đen xõa tung của cô: “Có đói bụng không? Anh gọi phục vụ mang đồ ăn lên?”
An Nhiên nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Thanh đạm một chút.”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ, ngồi bên cạnh giường, cúi đầu gọi điện thoại cho lễ tân, lúc đang gọi còn ôm vai cô, như có như không mà ngắm cô.
Gọi điện thoại xong, anh thấy lòng mình mềm mại, muốn thân thiết thêm với cô.
An Nhiên đè vai anh lại: “Em đi tắm.”
Hoắc Doãn Tư đang khá vui vẻ, không so đo với cô: “Ừ, em chưa ăn sáng, đừng tắm lâu quá.”
An Nhiên nhặt khăn tắm ở cuối giường, nhẹ nhàng khoác lên mình.
Hoắc Doãn Tư không nhịn được ôm chặt cô từ phía sau, nói lời âu yếm nam nữ bên tai cô: “Em của tối qua thật sự khiến người ta khó nhịn.”
An Nhiên cười nhạt.
Lúc tắm, hơi nước trong phòng tắm che phủ mặt kính, cô gõ nhẹ lên đầu mình.
Trai đẹp hại người!
Xúc động là ma quỷ!
Sao tối qua cô lại cảm thấy trống rỗng, rồi cứ dễ dàng mà ngủ với Hoắc Doãn Tư như vậy chứ? Từ thái độ của anh, có thể thấy là anh định tiếp tục lâu dài. Có điều, cô không muốn làm hòa với anh, nói đúng hơn là bắt đầu một lần nữa với anh.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website