Hoắc Minh không để ý đến vết thương trên trán, anh chỉ ấn chặt Ôn Noãn lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Trong ánh mắt đó còn sót lại một chút dục vọng. Ôn Noãn sợ tới mức tỉnh rượu.
Hung khí trong tay rơi xuống đất, sau đó cô sợ bị anh trả thù, ngập ngừng nói: "Tôi không cố ý."
Hoắc Minh không lên tiếng. Ôn Noãn cắn môi: "Tôi đưa anh đi bệnh viện." "Không cần, ở nhà băng bó cũng được."
"Hoắc Minh, đến bệnh viện đi!"
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô: "Ôn Noãn, em không dám đi vào với tôi à? Sợ tức cảnh sinh tình hay là sợ tôi làm gì em?”
"Yên tâm, bây giờ tôi có muốn cũng không làm gì được!"
Ôn Noãn hơi do dự.
Hoắc Minh buông cô ra, bộ dáng rất bình tĩnh.
"Cố ý gây thương tích, ít nhất cũng bị phán một năm!"
Ôn Noãn tức điên lên.
Anh đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổi
Hoắc Minh lau nhẹ vết máu, tươi cười phong lưu: "Hay là em định nói với thẩm phán, bởi vì tôi có hành vi quấy rối tình dục muốn phát sinh quan hệ với em, cho nên em mới tấn công tôi?"
Cơ mặt của Ôn Noãn căng lên.
Một lát sau, cô ấn nút thang máy, yên lặng thỏa hiệp.
Hoắc Minh lấy khăn giấy che miệng vết thương, đi vào trong thang máy với cô, lúc thang máy đi lên anh bỗng nhiên mở miệng nói: "Ôn Noãn, tôi không hối hận!"
Ôn Noãn không nhìn anh.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Cô ngửa mặt nhìn con số màu đỏ đang thay đổi: "Hoắc Minh, như vậy cũng không thể thay đổi được cái gì đâu!"
Cô đã hạ quyết tâm rồi, sẽ không dễ dàng thay đổi. Hoắc Minh không nói gì nữa.
Đến chung cư, Hoắc Minh ngồi lên sô pha, thân hình cao lớn trông có vẻ nặng nề.
Ôn Noãn im lặng cầm hộp cứu thương đến, đặt trước mặt anh.
"Anh tự băng bó được không?"
Hoắc Minh ngước mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của cô, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Tôi chảy nhiều máu như thế mà em không thấy đau lòng tí nào à?”