Nghe Cảnh Thụy nói bậy một hơi, Hoắc Doãn Tư tức giận đến mức muốn tắt điện thoại, cuối cùng vẫn là Cảnh Thụy dỗ dành vị đại thiếu gia kia.
Đêm khuya, hai người chọn một nơi hẹn gặp nhau.
Bọn họ hiếm khi không vào phòng bao, chỉ chọn bừa một góc trong quán bar ngồi, dù vậy vẫn thu hút khá nhiều ánh mắt của con gái, thỉnh thoảng còn có người đi lên xin làm quen.
Hoắc Doãn Tư tính tình kiêu căng, cơ bản là mặc kệ hết.
Cảnh Thụy kẹp thuốc lá bằng ngón tay có mang nhẫn cưới: “Anh có vợ có con rồi!" Người đẹp mỉm cười bỏ đi.
Cảnh Thụy nheo mắt hút thuốc, phả ra một ngụm sương khói, gõ nhẹ lên quầy bar, nói: “Nếu không buông được thì theo đuổi đi! Hai người cũng xem như vợ chồng già rồi, chỉ còn thiếu cảm giác thôi. Cậu đừng trách anh em không nhắc cậu, hiện nay An Nhiên có nhiều người theo đuổi lắm!”
Hoắc Doãn Tư không đáp, cầm cốc chạm cốc với Cảnh Thụy.
Cảnh Thụy bất đắc dĩ cười cười: “Cậu cứ làm ra vẻ đi!”
Hai người uống tới hai giờ sáng. Cảnh Thụy la hét không uống nổi nữa, ngày mai còn phải đi làm nuôi vợ nuôi con, vậy nên đi về trước.
Còn Hoắc Doãn Tư thì ngồi thêm một lát.
Lúc lên xe, lão Triệu đang ở trong xe ngủ gà ngủ gật.
'Thấy Hoắc Doãn Tư ngồi xuống, lão Triệu giật mình: “Bây giờ về đại trạch?” Hoắc Doãn Tư ngồi dựa vào ghế sau, thốt ra vài chữ: “Đi chung cư đi!”
Lão Triệu vỗ mặt cho tỉnh ngủ.
Lái xe được một lát, ông chú già lại bắt đầu lải nhải: “Căn nhà kia đang bỏ không, thật ra thì để An Nhiên dẫn theo cậu chủ nhỏ ở cũng được, cách gần công ty cậu, giữa trưa cùng đi ăn cơm cũng tiện lắm.”
Hoäc Doãn Tư quay đầu ngắm cảnh đêm bên ngoài.
Lão Triệu không dám nói thêm nữa.
Xe dừng ở dưới chung cư, Hoắc Doãn Tư bảo lão Triệu đi trước, còn anh thì lên lầu một mình.
Chung cư có nhân viên quét dọn thường xuyên, mọi thứ vẫn còn như cũ.
Chỉ là lâu rồi không có người ở, có vẻ trống trải không có hơi người.
Hoắc Doãn Tư uống hai đợt rượu liên tiếp, thật ra thì có hơi khó chịu. Nhưng mà anh không muốn ngủ, chủ yếu là vì một người rất rảnh rỗi, sự nghiệp làm cho.
tốt thì cũng chẳng có ích lợi gì, buổi tối khi ngủ muốn ôm gì cũng không có.
Anh đi ra phòng khách, đầu tiên là ngồi bên mép giường một lát, sau đó thì nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!