Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1954: Tôi tin ông




“Anh định làm gì?”

An Nhiên vừa dứt lời, cả người đã bị Hoắc Doãn Tư dồn lên cửa xe, chỉ một bàn tay thì cậu ấy đã dễ dàng khống chế được cô.

Sắc mặt Hoắc Doãn Tư lạnh tanh.

Cậu giơ tay giữ lấy căm cô, khẽ lẩm bẩm: “Cô cũng biết Lâm Hi còn nhỏ! Vậy sao cô lại nỡ để nó trở thành con cái trong gia đình đơn thân chứ?”

Lồng ngực An Nhiên thoáng phập phồng. Cô hơi ngửa đầu, nhìn xoáy vào Hoắc Doãn Tư, cô có thể khẳng định rằng cậu đang gây sự.

Cô lạnh lùng nói: “Tôi có quyền lựa chọn ư? Hoắc Doãn Tư anh có cho tôi lựa chọn ư? Anh không cướp mất dự án hợp tác Trung Thiên thì tôi nghĩ chúng ta vẫn còn có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng anh đã làm đến thế rồi thì bảo tôi phải làm sao bây giờ... Tôi phải trở thành kẻ tiểu nhân tráo trở thất tín, chẳng những quay lưng với Tổng Giám đốc Cố mà còn định cướp dự án của ông ta sao? À, tôi vẫn còn lựa chọn thứ hai chính là trở thành bà Hoắc đúng không, không ngóc đầu lên được cũng không lộ mặt với ai, tôn thờ anh, làm gì cũng phải nghe lời anh... Phải không?”

An Nhiên luôn rất để ý đến Lâm Hi ngồi trong xe.

Cô cố gắng đè giọng: “Đáng tiếc Hoắc Doãn Tư, tôi không muốn chọn cái nào hết.”

Sắc mặt Hoắc Doãn Tư lại càng trở nên lạnh lẽo hơn cả.

Cậu ấy chậm rãi buông cô ra, bước lui về phía sau một bước, cười nhạt một tiếng: “Ngủ ngon nhé, Tổng Giám đốc An.” Mấy chữ “Tổng Giám đốc An”, cậu cố ý nói bằng giọng điệu giễu cợt.

An Nhiên vốn định nói chuyện đàng hoàng với Hoắc Doãn Tư, bọn họ có thể không thể trở thành vợ chồng, nhưng vẫn còn Lâm Hi.

Ít nhất phải giữ vẻ hòa thuận ở trước mặt con.

Nhưng Hoắc Doãn Tư cứ thấy cô là xù gai lên, những lời này cô không thể nói nên lời, cuối cùng cũng cảm thấy không thể chịu được nữa, mở cửa lên xe, lái xe đi thẳng.

Hoắc Doãn Tư đứng đó, mặt mày lạnh tanh.

Từ đẳng xa, Lục U chạy tới, cô thở hồng hộc: “Anh Doãn Tư, chị An Nhiên quên... bao lì xì rồi.”

Càng về cuối câu giọng cô càng nhỏ đi, bởi vì sắc mặt của anh Doãn Tư tệ quá.

Quả nhiên, Hoắc Doãn Tư lạnh lùng nói: “Cô ấy không muốn nhận."

Lục U chu miệng: “Rõ ràng là mẹ của Tôn Điềm nhục nhã chị ấy, anh bảo chị ấy nhận kiểu gì, anh Doãn Tư, anh cũng đâu có thích Tôn Điềm, mắc gì anh lôi cô ta ra để chọc tức chị An Nhiên chứ, người ta tức quá bỏ về kia kìa, không rước người về được thì làm sao bây giờ?”

Hoắc Doãn Tư nhìn lướt qua cô: “Ai bảo anh muốn rước cô ấy về?”

Lục U tàm mặt xấu đằng sau cậu: “Cứ mạnh mồm thế đi!”

Tâm trạng của Hoắc Doãn Tư không tốt lắm, quay về phòng khách thì đi thẳng lên trên lầu, mẹ Tôn vừa thấy cậu thì ra dấu cho con gái đi theo.

'Tôn Điềm mặt đỏ tim đập, không dám theo sau.

Ôn Noãn không nhìn nổi nữa bèn uyển chuyển bày tỏ, cũng nên tan tiệc rồi.

Người nhà họ Tôn bấy giờ mới rời đi.

Vốn dĩ Hoắc Minh muốn lên tầng để dạy dỗ lại thằng con, nhưng lại bị Ôn Noãn ngăn cản.

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đừng có nóng! Ông càng khuyên thì cuộc sống của An Nhiên sẽ càng khó khăn! Trừ phi ông thu hồi chức vụ Tổng Giám đốc tập đoàn Hoắc Thị rồi tự mình lên làm.”

Hoắc Minh:...

Ôn Noãn khẽ vuốt cánh tay ông, dịu dàng nói: “Không gian trưởng thành của hai đứa nó khác nhau, cần phải làm quen dần mới được. Bây giờ tôi bảo An Nhiên từ bỏ sự nghiệp là không có khả năng, vậy chỉ có thể để Doãn Tư nhượng bộ, nó không nhượng bộ thì mối quan hệ này sẽ không bền lâu được... Hoắc Minh, hai đứa nó có một đứa con, có giận nhau thế nào. thì cũng không cắt đứt được.”

Hoäc Minh vẫn không vui nổi: “Vậy Tôn Điềm bám nó thế mà nó không biết đường đẩy ra?”

Ôn Noãn liếc nhìn ông một cái, quyến rũ vô cùng.

Bà thong thả ung dung mà nói: “Lúc trước để chọc tức tôi mà gái đẹp xung quanh ông có ít đâu... So với ông ấy à, sinh hoạt cá nhân của Doãn Tư còn sạch sẽ hơn nhiều?”

Hoắc Minh nóng nảy: “Chuyện cũ năm xưa! Với cả tôi không hề chạm vào bất kỳ ai cả.”

Ôn Noãn khế tựa vào trên vai ông: “Tôi tin ông.”

Hoắc Minh khẽ vuốt mái tóc của vợ, than: “Mấy đứa trẻ ranh, đứa nào đứa nấy đau hết cả đầu! Tôi thấy dạo này quan hệ của Hoắc Tây và Sùng Quang không còn như trước nữa! Tôi còn quan tâm hỏi han, hai vợ chồng bọn nó mồm miệng kín như bưng, hỏi dông hỏi dài mà chẳng hỏi ra được chuyện gì.”

Ôn Noãn vỗ vai ông, tỏ vẻ trấn an.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!