Cách một lớp thủy tinh, cô nhìn thấy Hoắc Doãn Tư đang uống cà phê cùng một cô gái, có lẽ là đối tượng mới của cậu, thế nhưng lúc người kia quay mặt sang lại làm An Nhiên ngơ ngác, lại là Tôn Điềm.
Bọn họ lại ở cùng nhau? Lúc này mà bỏ đi đột ngột cũng không ổn, dù gì Hoäc Doãn Tư cũng đã bắt gặp cô.
Ánh mắt cậu sâu thẳm, bình tình nhìn cô đang nắm tay Lâm Hi, sau đó nói với Tôn Điềm ngồi đối diện: “Chuyện này tôi sẽ cân nhắc, cô nhắn lại với bố mẹ cô đi.”
Mắt Tôn Điềm ngập nước: “Hoäc Doãn Tư, em chỉ có thể cầu xin anh!”
Hoắc Doãn Tư cười nhạt rồi đứng dậy xin lỗi bảo không tiếp chuyện được nữa, Tôn Điềm đứng dậy theo thì nhìn thấy An Nhiên, không chỉ có một mình mà còn dẫn theo cả nhà.
Cậu bé trong lòng cô đẹp chói mắt.
Tôn Điềm thừa nhận, đến giờ cô ta vẫn có chút ghen ty, cô ta cảm thấy nếu không có đứa nhỏ kia thì chưa chắc Hoäc Doãn Tư đã chọn An Nhiên, nhưng mà nghe nói bọn họ đã chia tay rồi.
Hoäc Doãn Tư đi ra, Lâm Hi đòi bố ôm.
Hoäc Doãn Tư gật đầu với dì Lâm rồi nhìn lướt qua An Nhiên một cái, cuối cùng mới ôm lấy nhóc con, dịu dàng dỗ dành: “Ăn gì chưa?”
Lâm Hi nằm lấy tay cậu, sờ lên bụng nhỏ của mình. Thằng nhóc còn cười khanh khách.
Hoäc Doãn Tư sờ lên cái bụng nhỏ mềm nhữn của thăng nhóc, tim mềm cả ra, nhưng lại không cho mẹ thăng nhóc sắc mặt tốt, nhàn nhạt nói: “Tay Lâm Hi hơi lạnh.”
An Nhiên cười miễn cưỡng: “Đang định về.”
Gô thấy Tôn Điềm ra theo thì cũng không nghĩ nhiều, cho là bọn họ đang hẹn hò nên nói: “Không quấy rầy hai người nữa! Mai anh đến đón Lâm Hi là được.”
Mắt Hoäc Doãn Tư sâu thẳm.
Lúc này Tôn Điềm đứng cạnh cậu còn hòa nhã trêu chõ Lâm Hi, thằng nhóc xấu hổ nằm gục trên vai bố không chịu nhìn người khác.
Tôn Điềm liền nhìn Hoắc Doãn Tư cười ngọt ngào.
Dì Lâm thấy cảnh này cũng lạnh lòng, xem ra An Nhiên và ngài Hoäc đã không còn cơ hội, dì vừa định lên tiếng thì Hoäc Doãn Tư đã cao ngạo gật đầu, sau đó giao Lâm Hi cho An Nhiên.
Lâm Hi xụ khuôn mặt nhỏ nhăn xuống.
An Nhiên cũng không mất phong độ, gật đầu với Tôn Điềm một cái rồi dẫn dì Lâm về, vừa đi khuất tầm mắt là dì Lâm nói ngay: “Cậu Hoäc cố ý à! Hai người vừa chia tay thì cậu ấy đã quen người khác.”
An Nhiên mở cửa xe, ôm con vào trong. Cô nhẹ giọng nói: “Bọn họ vốn là một đôi, bây giờ cũng chỉ là tái hợp thôi!”
Nhắc đến mới nhớ, những ngày đó Hoäc Doãn Tư có thể tính là có quan hệ vợ chồng với cô cũng không công băng với Tôn Điềm... Nhưng có ai gặp được công bằng đâu?”
An Nhiên thà răng những ngày đó chưa từng tồn tại.
Sau khi về đến nhà cô cứ luôn chán nản, tóm lại là tâm trạng không được tốt, cô còn có một đứa con trai phải chăm sóc đây, không thể vì Hoäc Doãn Tư có bạn gái mà lần nào cũng không được vui.
Nữu Nữu là người vui vẻ nhất, cô bé rất thích cô. Buổi tối, Thục Phân đến đón cô bé, luôn miệng cảm ơn An Nhiên, An Nhiên cũng rất thích Nữu Nữu. €ó nhiều trẻ con bên cạnh, nhà cửa cũng náo nhiệt hơn.
Ngày cuối năm, An Nhiên để dì Lâm đón giao thừa với nhà Lâm Bân, còn cô thì ở nhà một mình với Lâm Hi... Đến xế chiều Hoäc Doãn Tư đến đón người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!