Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Đã sắp xếp hành lý chưa? Sắp xếp xong thì đến chỗ anh một chuyến đi.”
Cậu nói xong thì cúp máy ngay.
Bên kia, An Nhiên cầm điện thoại đờ người ra một hồi lâu. Cô cũng không phải người không biết nhìn, rõ là Hoắc Doãn Tư đang mất hứng, không muốn cho cô đến thành phố H.
Thế nhưng bất luận ra sao, chuyến này cô nhất định phải đi.
Lùi một bước mà nói, không liên quan đến tình cảm thì cũng vì đạo đức nghề nghiệp của cô.
Tóm lại thì An Nhiên vẫn để ý đến Hoắc Doãn Tư, cô dọn dẹp một chút rồi đón xe đến tập đoàn Hoắc Thị trước, cô vừa đến đã thấy thư ký Nghiêm đang chờ dưới tầng, chị ấy đi sóng vai với An Nhiên, nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc trông mất hứng rồi, hai người lại cãi nhau à?”
An Nhiên lắc đầu: “Không có.”
Nhưng có khi một lát sẽ cãi nhau.
Thư ký Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, dẫn cô đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc, sau khi dẫn người đến cũng chẳng đoái hoài gì đến chuyện trà nước, chỉ nhường không gian riêng tư cho bọn họ.
An Nhiên đóng cửa lại.
Hoắc Doãn Tư đang ngồi làm việc trên ghế salon, đang chăm chú nhìn vào laptop đặt trên đầu gối, không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng đóng cửa thì giương mắt lên nhìn cô: “Nhất định phải đi à2”
An Nhiên dựa lưng vào cửa.
Cô đắn đo một hồi rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh rất không muốn em đi?”
Hoắc Doãn Tư vẫn cứ chăm chú nhìn cô, lát sau thì khép laptop lại, khẽ ném một cái túi da bên cạnh lên bàn trà trước mắt, nhếch cằm: “Xem thử cái này đi rồi hãng quyết định.”
An Nhiên khó hiểu.
Nhưng cô vẫn ngồi xuống đối diện cậu, mở túi tài liệu ra, chỉ mất hai giây là khuôn mặt đã trắng bệch.
“Hợp đồng hợp tác giữa Hoắc Thị và Trung Thiên.”
Cô đọc xong nhanh như gió, sau đó ngước mắt, trong đó toàn là vẻ không dám tin, thậm chí giọng nói cũng đã trở nên run rẩy: “Anh ký cái này với Trung Thiên khi nào?”
Hoắc Doãn Tư rất bình tĩnh nói: “Một tiếng trước! An Nhiên, Hoắc Thị rất xem trọng cuộc hợp tác với Trung Thiên, dự án này còn đang cần người dẫn dắt, chỉ cần em rời khỏi Cố Thị, gia nhập tập đoàn Hoắc Thị thì dự án này sẽ giao cho em †oàn quyền phụ trách, sự nghiệp lẫn địa vị mà em muốn đều sẽ đạt được.”
An Nhiên vẫn đang khiếp sợ.
Cô nhìn vào hàng chữ to kia, nghe những lời Hoắc Doãn Tư nói, cô biết chuyện đâm sau lưng trong giới làm ăn bọn họ là chuyện thường, kinh doanh chính là không chừa thủ đoạn, huống chỉ còn là dự án trị giá mấy chục tỷ, thế nhưng...
Cô run giọng: “Tổng Giám đốc Cố có ơn với em. Bây giờ ông ấy đang cần em giúp đỡ mà em lại cầm dự án Cố Thị vụt mất để lót đường cho mình, Hoắc Doãn Tư, anh cảm thấy hợp lý không?”
Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn cảm xúc phập phồng của cô.
Vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Vậy em cảm thấy thế nào mới hợp lý? Để em đến an ủi nỗi đau mất cha của ông ta, hay là để em và ông ta ngày ngày bên nhau, hay là cứ mỗi lúc ông ta gặp chuyện là em sẽ dùng cái cớ ơn nghĩa để đến bên cạnh ông ta?”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!