Hoắc Doãn Tư lấy khăn giấy ra đưa cho cô ta.
Cậu biết có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, nhưng cậu vẫn phải nói rõ mọi chuyện với Tôn Điềm, cho nên cậu đã đợi Tôn Điềm bình tĩnh lại rồi mới nhẹ giọng nói: “An Nhiên cảm thấy rất có lỗi, cô cảm thấy nếu không phải vì cô thì có lẽ tôi và cô sẽ tiến tới hôn nhân.”
Tôn Điềm lộ ra vẻ có chút kích động: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Hoắc Doãn Tư rất thành thật: “Có lẽ thết Nhưng hôn nhân như vậy sẽ khiến cô không cảm thấy hạnh phúc, mà tôi cũng có thể dành phần lớn thời gian của mình ở công ty. Sau khi có con, tôi sẽ dành một chút thời gian để nuôi dưỡng nó."
Tôn Điềm nghe hiểu: "Nhưng anh sẽ không ở cùng em, đúng không?”
Hoắc Doãn Tư không phủ nhận.
Tôn Điềm sửng sốt một lúc lâu rồi mới lẩm bẩm hỏi: "Nếu đổi lại là An Nhiên thì anh sẽ có thời gian, phải không? Bởi vì anh thích cô nên đãi ngộ sau khi kết hôn giữa em với cô sẽ khác nhau, đúng không?”
Hoắc Doãn Tư chỉ có thể nói lời xin lỗi với cô ta.
Trên thực tế, cậu phải nói rõ chuyện này với Tôn Điềm từ lâu, chứ không phải nói một câu xin lỗi như thế này.
Đôi môi của Tôn Điềm run lên, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Hoắc Doãn Tư cũng không an ủi cô ta, chỉ lấy thêm vài chiếc khăn giấy đưa
qua... Sau đó ngồi cùng với cô ta khoảng 10 phút, đây có lẽ là sự dịu dàng nhất mà cậu đã dành với một người phụ nữ trong đời này, ngoại trừ An Nhiên.
Cuối cùng cậu cũng đứng dậy và lại thấp giọng nói câu xin lỗi!
Tôn Điềm còn muốn khóc lớn, nhưng cô ta đã dùng hết sức để kìm nén, dù sao người ta đã nói rất rõ ràng rồi, cho nên cô ta còn đến quấn lấy nữa thì có ích gì... Nhưng điều khiến cô ta cảm thấy đau lòng nhất chính là sự dịu dàng vừa rồi
của cậu cũng là vì An Nhiên.
Ở phía xa, Lý Tư Ỷ đang cầm ly rượu và im lặng quan sát tất cả những điều này, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có chút ghen tị với An Nhiên.
Cố Vân Phàm đi đến bên cạnh cô ta, sau đó lại theo ánh mắt của Lý Tư Ỷ mà nhìn sang đó rồi nhàn nhạt hỏi: 'Hâm mộ người ta sao? Hâm mộ mà còn muốn
chia tay với tôi sao?"
Lý Tư Ỷ nghiêng đầu quan sát Cố Vân Phàm, hôm nay ông ta ăn mặc thật quyến rũ.
Bộ tây trang màu xám.
Ông ta vốn cao 185cm, nhưng sau khi khoác lên mình bộ vest đắt tiền, khiến ông ta trông có vẻ mảnh khảnh và quyền lực.
Cô ta khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên: “Anh ăn mặc như thế này là vì để người trong lòng xem đúng không?”
Người mà cô ta đang nói đến chính là Ôn Noãn.
Cố Vân Phàm chỉ giả vờ không hiểu, sau đó nhấp một ngụm rượu đỏ rồi hỏi cô ta: “Lát nữa để tôi đưa em về được không?”
Lý Tư Ỷ lộ ra vẻ có chút lười nhác nói: “Tôi có tài xế! Tổng Giám đốc Cố, tôi còn có chút chuyện, xin lỗi không tiếp!"
Cố Vân Phàm nâng ly về phía cô ta.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website