“Ông ấy từng giúp tôi!” An Nhiên nhìn anh: “Hoắc Doãn Tư, ơn tri ngộ của giám đốc Gố với tôi, anh vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được! Bởi vì anh từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, anh chưa từng nếm qua cảm giác bị dồn vào tuyệt cảnh, cho nên anh căn bản không hiểu tôi đối với ông ấy...”
Cô còn chưa kịp nói xong thì Hoắc Doãn Tư đã ngắt lời cô: “Em không cần nói
nữa!” Bên trong xe, chỉ còn lại tiếng hô hấp của nhau.
An Nhiên khẽ vuốt mi, giọng nói hơi khàn: “Cho tôi xuống xe!”
Hoắc Doãn Tư nhìn trước xe, một lát, giọng hơi lạnh: "Dù sao tôi không đến mức chút phong độ này cũng không có! Để tôi đưa em về.”
Anh khởi động xe.
Cả đường đi hai người đều không nói chuyện, mười phút sau, An Nhiên phát hiện đây không phải hướng đi về phía nhà mình, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh định đưa tôi đi đâu?”
Hoắc Doãn Tư không trả lời cô.
Anh cầm điện thoại, ấn một dãy số, sau khi kết nối anh rất tự nhiên nói: “Dì Lâm, An Nhiên uống nhiều quá nên tôi đưa cô ấy đến chỗ tôi ở một đêm.”
Bên kia nói gì đó, Hoắc Doãn Tư cúp điện thoại.
Giọng nói An Nhiên căng thẳng lên: “Tôi không đến chỗ anh đâu!”
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư nhìn về phía trước, cũng không để ý đến cô, chiếc xe xuyên qua từng con phố cuối cùng đi tới một khu biệt thự, dừng trước một căn biệt thự lóe đèn xe, cửa lớn được chạm trổ màu đen chậm rãi mở ra.
Chiếc Bentley trắng chạy vào.
Xe dừng ở bãi đỗ xe, Hoắc Doãn Tư lẳng lặng ngồi hai phút, nghiêng đầu nhìn An Nhiên.
Cô yên lặng ngước mắt nhìn biệt thự trước mặt.
Vô cùng xa hoa, chiếm diện tích rất lớn.
Cô nhìn ra được rằng, biệt thự như vậy ở thành phố B rất khan hiếm, phú hào bình thường cũng không có năng lực để vào ở, cô chỉ cần nói vài câu mềm mỏng với Hoắc Doãn Tư, sau đó rời khỏi Cố thị, như vậy nửa đời sau của cô có thể ở trong căn biệt thự như vậy, trải qua cuộc sống cơm áo không lo.
Thật sự quá hấp dẫn!
Nhưng Cố Vân Phàm từng nói một câu rất đúng, nắm ở trong tay mình mới là sự thật.
Cô và Hoắc Doãn Tư cách quá xa nhau, nếu như tất cả mọi thứ của cô đều là anh ban cho, vậy thì cuộc sống sau này của cô sẽ không được như ý, cô sẽ theo
bản năng nhìn sắc mặt anh mà sống.
Bởi vì cô không có nhà mẹ đẻ, không có hậu thuẫn.
An Nhiên nghiêng người, cô nhẹ giọng nói: “Sang năm giám đốc Cố sẽ về thành phố H, ông ấy từng hứa với tôi rằng, sau khi lấy được dự án hợp tác với Trung Thiên thì tôi sẽ có một phần trăm cổ phần, Hoắc Doãn Tư... Điều này rất
Cô nói ra lời này, xác thật là để bọn họ chừa lại đường sống cho nhau. Giám đốc Cố có ơn tri ngộ với cô.
Nhưng người cô thích vẫn luôn là Hoắc Doãn Tư, điểm này cô vẫn phân biệt vô cùng rõ ràng.
Cô chỉ xin anh có thể thông cảm cho tình cảnh của cô.
Hoắc Doãn Tư khẽ vuốt tay lái, thản nhiên nói: “Thứ ông ta có thể cho em tôi cũng cho được, thậm chí còn có thể cho em nhiều hơn! An Nhiên, tôi chỉ là bảo em từ chức, chứ không phải là để em ruồng bỏ ông ta, điều này rất khó sao?”
An Nhiên không lên tiếng.
Với quan hệ của hai người bây giờ, cô nhất định sẽ không bởi vì anh mà đưa ra quyết định như vậy.
Đêm đã khuya, An Nhiên cũng không muốn cãi nhau với anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!