Không khí vô cùng yên tĩnh. An Nhiên khẽ nháy mắt, rất nhẹ nhàng hỏi: “Anh cho rằng là như vậy à?”
Hoắc Doãn Tư hỏi ngược lại cô ấy: “Vậy em đã từng nghĩ tới tương lai của chúng ta chưa? Đối với em, chuyện xảy ra giữa chúng ta ngày hôm qua chẳng tính là gì cả đúng không? Vì vậy, mới sáng sớm em đã đi mua thuốc, tôi tới sống ở chỗ em, em cũng rất miễn cưỡng có đúng không?”
Trong cơn tức giận, anh ấy nói rất nhiều, không tránh khỏi trở nên hùng hổ doạ người.
An Nhiên đã uống rượu, cô ấy thực sự cảm thấy rất không thoải mái, cô ấy không còn dư sức để cãi nhau với anh ấy, cô ấy dựa lưng vào ghế, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh muốn tôi phải trả lời thế nào? Nói rằng vấn đề giữa hai người chúng ta chỉ cần ngủ một giấc sẽ có thể giải quyết được, tất cả mọi thứ đều không tồn tại nữa à?”
Hoắc Doãn Tư yên lặng nhìn cô ấy.
Anh ấy từ từ mở miệng: “Em rõ ràng biết suy nghĩ của Cố Vân Phàm, nhưng em vẫn ở lại bên cạnh ông ta, chẳng lẽ anh không được để ý à?”
Anh ấy rất để ý.
Chẳng hạn như việc, giữa An Nhiên và anh ấy chỉ có một đoạn tình cảm từ ba năm trước mà thôi, nhưng Cố Vân Phàm đã cùng cô ấy trưởng thành... Thậm chí người đi cùng cô ấy khi cô ấy trưởng thành làm một người phụ nữ cũng không phải Hoäc Doãn Tư mà là Cố Vân Phàm.
An Nhiên rõ ràng đã biết, nhưng cô ấy vẫn ở bên cạnh Cố Vân Phàm suốt ba năm.
Anh ấy vừa dứt lời, An Nhiên liền nhẹ nhàng bật cười.
Cô ấy đưa tay lên, khế vuốt mái tóc hơi rối của mình, chỉ là cánh tay run rẩy không thể che giấu được tâm trạng của cô ấy, mãi cho tới khi từ từ bình ổn lại, cô ấy mới khẽ nói: “Đúng vậy, tôi biết! Nhưng Hoắc Doãn Tư à, anh có tư cách gì phán xét tôi? Anh cảm thấy lúc đó, khi tôi bụng mang dạ chữa, hai bàn tay trắng đi tới thành phố H, tôi có tư cách gì để lựa chọn cuộc đời của mình? Giữa việc không có tôn nghiêm quay trở về thành phố B cầu xin anh nhận đứa bé này và có người sẵn lòng nâng đỡ tôi, cho tôi một cuộc sống mới, anh cảm thấy tôi sẽ lựa chọn ra sao?”
“Hoäc Doãn Tư, tôi có thể lựa chọn à?”
“Tôi không phải chưa từng cầu xin anh, nhưng anh đã quăng mặt mũi của tôi xuống dưới bùn từ lâu lắm rồi, tôi dựa vào đâu mà cho rằng có thể dùng đứa bé này để khiến anh thay đổi thái độ với tôi, dựa vào đâu để cho rằng chúng ta có thể quay về như ban đầu! Cho dù chúng ta có thể quay về như lúc đầu, anh chẳng qua cũng chỉ xem tôi như một con thú cưng mà thôi, khi nào anh không cần tôi nữa, anh có thể lấy chỉ phiếu ra để tôi rời đi bất cứ lúc nào!”
“Thế nhưng những gì tổng giám đốc Cố cho tôi lại không giống như vậy! Sau khi rời khỏi tổng giám đốc Cố, tôi vẫn có thể tìm được một công việc rất tốt, vẫn có thể nuôi được Lâm Hi và dì Lâm... có thể khiến cho cuộc đời mình không bị người khác sắp xếp nữa. Hoắc Doãn Tư, tôi sớm đã nói hai chúng ta không giống nhau, anh có rất nhiều sự lựa chọn, còn tôi... tôi đã không còn con đường nào để đi nữa.”
An Nhiên nói xong, mũi khế đỏ lên.
Cô ấy cúi đầu xuống: “Tôi không uống thuốc thì có thể làm thế nào chứ? Lại sinh thêm một đứa nữa à?”
Dứt lời, cô ấy liền muốn xuống xe.
Bên ngoài rất lạnh, có khả năng rất khó bắt được xe, nhưng cô ấy vẫn muốn rời khỏi đây... Tuy nhiên, cô ấy vừa mới nhúc nhích, Hoắc Doãn Tư liền khóa trong xe lại.
An Nhiên khẽ võ lên cửa xe.
Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó anh ấy quay đầu lại chậm rãi hút hết nửa điếu thuốc còn lại, khói thuốc mỏng manh tràn ngập trong khoang xe, An Nhiên ho mấy tiếng.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website