Trời sinh anh ấy là thương nhân, mười tám tuổi đã bị bố ruột ném ra nước ngoài tự sinh tự diệt, nếu không mở ra một con đường máu vinh quang ở con phố kia, anh ấy không có tư cách trở về tiếp quản tập đoàn Hoắc thị.
Anh ấy là như vậy, Trương Trùng Quang và Lục Thước cũng đều như thết
Mai sau này, Lục Trầm, Lâm Hi con anh ấy cũng đều sẽ đi theo con đường này.
Nhưng hiện tại, anh ấy không muốn hù dọa An Nhiên, bởi vì quan niệm nuôi dạy con của An Nhiên rõ ràng khác hoàn toàn với anh ấy, trong mắt An Nhiên, Lâm Tịch yếu đuối, ngây thơ đáng yêu, nhưng trong người Lâm Hi lại mang dòng máu nhà họ Hoắc, nên là dù cho cậu bé có dễ thương đến thế nào thì trong nền giáo dục ưu tú, cũng sẽ trở nên khác biệt với những người bình thường.
Hoắc Doãn Tư không muốn tranh cãi với cô, cúi người hôn cô, ôn nhu nói: “Bên ngoài tuyết rơi dày, anh lái xe đưa em đến công ty.”
Nói xong anh ấy cau mày.
Có lẽ là đang nghĩ tới Cố Vân Phàm, nghe Cảnh Thụy nhiều chuyện, nói rằng người kia và Lý Tư Ỷ qua lại hai ba năm, gần đây mới chia tay, Hoắc Vân Tư là đàn ông, ít nhiều có thể cảm nhận được sự thay đổi của An Nhiên là bởi vì ai.
Là đàn ông đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng anh ấy lựa chọn không đề cập đến chuyện này.
An Nhiên cũng lấy một chiếc áo khoác trong tủ ra, lúc rút ra, cô thấy quần áo của anh ấy đan xen với quần áo của mình, không khỏi sửng sốt, tim đập nhanh loạn nhịp trong giây lát, mặc áo khoác vào, cô nhỏ giọng nói: “Anh không nhất thiết phải đến đây ở."
Hoắc Doãn Tư cẩn thận suy ngẫm lời nói của cô.
Anh ấy không phải kẻ ngốc, cô không chịu nhận chiếc nhẫn kim cương của anh ấy, không chịu chuyển đến chỗ của anh ấy, cũng không muốn chung sống cùng anh ấy.
Trong lòng cô cũng không chấp nhận anh ấy.
Đêm qua chỉ là nhất thời hưng phấn, trong lòng cô có chút hối hận, nhưng phụ nữ rụt rè khiến cô không nói nên lời.
Hoắc Vân Tư cười nhạt.
Anh ấy nghiêng người hôn lên khóe miệng cô: "Lái xe cẩn thận! Tối về sớm một chút, cùng nhau ăn cơm nhé!"
An Nhiên miễn cường cười cười.
Lúc này vừa hay Lâm Hi thức dậy, Hoắc Doãn Tư đi qua đùa giỡn với cậu nhóc kia một lát, Lâm Hi thật sự quấn lấy anh ấy.
Đúng tám giờ, An Nhiên ra khỏi cửa.
Hoắc Doãn Tư vẫn đang đùa giỡn với Lâm Hi.
An Nhiên xuống lầu, mở cửa ngồi vào trong xe, cô lặng lẽ nhìn tuyết ngoài trời qua cửa sổ xe... Mãi một lúc sau, cô mới khởi động xe, nhưng cô đỗ xe ở ven đường, cách nhà khoảng một cây số, cô đi vào hiệu thuốc, mua một hộp thuốc.
Trở lại xe, cô mở cốc giữ nhiệt, lấy thuốc ra uống.
Là thuốc tránh thai.
Năm đó, sau khi quan hệ với Hoắc Doãn Tư cô cũng uống thuốc, nhưng không biết có phải mua phải hàng giả hay không, vậy mà cô vẫn có thai...
Thuốc có hơi đắng, An Nhiên uống xong, ngây người trong xe một lúc mới lái xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!