Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1902: Mạnh miệng cái rắm!




Tay chân An Nhiên yếu ớt vì nụ hôn của anh ấy.

Đêm mùa đông lạnh thấu xương nhưng cô ấy không hề lạnh chút nào, thân nhiệt rất nóng.

Hoắc Doãn Tư cũng không khá hơn là bao, anh ấy đang ở độ tuổi sung sức nhất, có những nhu cầu bình thường của một người đàn ông, nhưng đã cấm dục ba năm, lúc này cô nam quả nữ, sao có thể không suy nghĩ về nó được chứ?

Giọng nói gợi cảm khàn khàn của anh ấy vang lên bên tai cô ấy.

Nó gây ra một cảm giác ngứa ran.

An Nhiên dù có ngốc đến đâu cũng biết chuyện anh ấy nói lấy tài liệu chỉ là mánh khóe mà thôi, chẳng qua là anh ấy muốn thân cận với cô ấy, cô ấy không chịu tha cho anh ấy: “Tổng giám đốc Hoắc kìm nén thành thế này, thật không dễ dàng gì!"

"Mạnh miệng cái rắm!"

Hoắc Doãn Tư hiếm khi nói lời thô lỗ.

Họ nhìn nhau chằm chằm, hai cơ thể trẻ trung hơi run lên vì kiềm chế, không ai khác có thể thưởng thức được khoảnh khắc mơ hồ này ngoại trừ chính họ.

Nhưng suy cho cùng, con người không phải là động vật, bọn họ vẫn có lý trí. An Nhiên đẩy anh ấy: “Tôi lên đây!”

Dưới ánh trăng, cô ấy chậm rãi bước về phía hành lang dưới ánh mắt của anh ấy...

Hoắc Doãn Tư tựa người vào xe, nhẹ nhàng lau khóe môi dưới, đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn chằm chằm vào bóng lưng An Nhiên, mảnh khảnh lạnh lùng, nhưng vừa rồi cô ấy ở trong vòng tay anh ấy lại rất nóng bỏng.

"Tôi đã chia tay với cô ấy."

Anh ấy nhẹ nhàng nói, giọng anh ấy vang vọng trong ánh sáng buổi sớm trong trẻo.

An Nhiên dừng chân lại.

Sau đó Hoắc Doãn Tư lên tiếng: "Tôi và cô ấy đã chia tay, trước khi tôi biết đến sự tồn tại của Lâm Hi!"

Anh ấy bước về phía cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô từ phía sau, ôm cô ấy vào lòng, tựa cằm vào một bên cổ cô ấy thì thầm: “Rất xin lỗi em!”

Anh ấy xin lỗi vì những gì anh ấy đã nói ba năm trước.

Có lẽ An Nhiên sẽ không bao giờ quên những lời anh ấy nói đêm đó, anh ấy nên xin lỗi.

An Nhiên run rẩy trong vòng tay anh ấy.

Hoắc Doãn Tư không nói chuyện, chỉ ôm chặt lấy cô ấy.

Một lúc lâu sau, An Nhiên mới khàn giọng nói: “Thật ra tôi không ghét anh, ngược lại tôi rất biết ơn anh vì anh đối với tôi rất tốt! Hoắc Doãn Tư, chắc anh đang thắc mắc tại sao tôi không ghét anh, tại sao tôi lại không muốn ở bên anh đúng chứ?

"Thật ra Tôn Điềm không phải nguyên nhân chính."

“Nếu không phải cô ấy thì người khác cũng sẽ trở thành bà Hoắc.”

An Nhiên xoay người trong vòng tay anh ấy, đôi mắt như ngấn nước, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì tôi không muốn nhượng bộ! Đúng vậy, điều kiện của anh tốt đến mức tôi rất ngưỡng mộ, nhưng Hoäc Doãn Tư à, đối với một người xuất thân như tôi mà nói thì những ngày ăn sung mặc sướng cũng chẳng khác gì một ngày ba bữa cơm bình thường, tôi không bước vào được thế giới của anh, tôi cũng không muốn ép bản thân mình phải miễn cưỡng hòa hợp và thích nghỉ với cuộc sống của anh, chỉ đơn giản thế thôi."

"Lâm Hi thì sao? Em đã từng suy nghĩ cho con bé chưa?"

“Tôi có thể đưa Lâm Hi đến sống ở thành phố H. Ở đó sẽ không ảnh hưởng nhiều quá đến anh.”

Hoắc Doãn Tư im lặng nhìn cô ấy.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!