Mười phút sau, An Nhiên dừng xe dưới lầu tập đoàn Hoắc thị.
Trước khi xuống xe, cô ngồi yên lặng nhìn thoáng qua vật trang trí thủy tinh kia, cô hiểu, đây là Hoắc Doãn Tư đang nhắc nhở cô về quá khứ của bọn họ.
Nhưng quá khứ, cuối cùng vẫn là quá khứ.
Sau khi gặp lại, anh đối xử với cô lúc lạnh lúc nóng, có lúc rất dịu dàng có lúc lại lạnh lùng, cô không rõ rốt cuộc anh muốn làm gì!
An Nhiên cầm điện thoại gọi cho anh.
Điện thoại kết nối, anh trực tiếp hỏi cô: “Đến rồi, lên đi!”
An Nhiên tựa lưng vào ghế.
Cô nhìn về phía trước, giọng nói khàn khàn: “Hoắc Doãn Tư, những lời này tôi
vốn không muốn nói với anh qua điện thoại, nhưng bây giờ tôi muốn hỏi anh một câu, trải qua mấy năm này, anh yêu tôi hay hận tôi?”
Người bên kia im lặng hồi lâu.
An Nhiên cười nhạt: “Chính anh cũng không lừa được bản thân, phải không?”
Ngay từ đầu, anh phát hiện hiểu lầm cô, nhất định là hối hận.
Anh sẽ tìm cô ấy.
Nhưng vài năm trôi qua, Hoắc Doãn Tư phát hiện không tìm được lại tình cảm, anh lựa chọn Tôn Điềm trở thành đối tượng kết hôn, mỗi lần nhớ tới cô đại khái cũng tăng thêm nỗi hận, anh hận cô rời đi, hận cô không thành toàn cho anh một cuộc đời hoàn mỹ.
Nhưng cuộc đời của cô, có ai tới thành toàn?
An Nhiên cô có thể sống thật tốt, có thể nuôi lớn Lâm Hi đã rất không dễ dàng, cô không muốn thành toàn cho cuộc sống của ai.
Im lặng hồi lâu.
Hoắc Doãn Tư cuối cùng cũng miệng: “Gặp mặt nói chuyện!”
An Nhiên đè nén cảm xúc: “Không cần đâu Tổng giám Hoäc, tôi để chìa khóa ở quầy lễ tân, anh có rảnh xuống thì lấy! Về phần xe của tôi, anh bảo tài xế đưa về cho tôi.”
Cô nói xong, không đợi anh đáp lại đã cúp điện thoại.
Đại sảnh lầu một tập đoàn Hoắc thị.
An Nhiên đặt chìa khóa ở quầy lễ tân rồi rời đi, cô đang muốn bắt xe, một chiếc xe thể thao dừng ở bên cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống vậy mà lại là là sườn mặt của Lý Tư Ỷ.
Khuôn mặt nhỏ nanh tinh xảo, đeo kính râm: “Lên xe.”
An Nhiên không suy nghĩ nhiều, lên xe Lý Tư Ỷ.
Lý Tư Ỷ vẫn không nói gì.
Lái xe một đoạn, An Nhiên nghiêng đầu nhìn khóe mắt đỏ của cô, cân nhắc mở miệng: “Cô và Tổng giám đốc Cố tổng?”
“Chia tay rồi!” Lý Tư Ỷ rất dứt khoát nói.
An Nhiên không biết nói gì, lúc này, an ủi nhiều hơn nữa cũng có vẻ dối trá, bởi vì cô là thư ký của Cố Vân Phàm.
Lý Tư Ỷ cười nhạt: “Cô nhất định là cảm thấy tôi ngốc! Nhiều năm rồi, ông ấy muốn cưới tôi thì đã sớm cưới rồi! Còn hao tổn với ông ấy như vậy, còn tranh đoạt tình nhân với những người phụ nữ kia!”
An Nhiên không để cho cô nói tiếp.
Cô nói khẽ: “Sau khi chia tay thì sống thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!