Không khí giằng co. Nhìn nhau qua bàn, đôi bên cũng đã không còn bộ dáng ba năm trước.
An Nhiên rũ mắt xuống, lông mi dài khẽ rung động: “Có lẽ vậy! Cho nên Hoắc Doãn Tư, chúng ta thật sự không cần dây dưa, buông tha đối phương đi.”
“Lâm Hi làm sao bây giờ?”
Đôi mắt thâm thúy của Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm, khẽ hỏi: “Em mang theo thằng bé, cả đời này không định kết hôn?”
“Tùy duyên đi!”
Ba chữ của An Nhiên khiến Hoäc Doãn Tư tức giận không nhẹ.
Anh nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất, ánh đèn lấp lánh, bóng lưng anh rụt rè lại có vẻ tĩnh mịch, sau một lúc lâu, anh cuối cùng cũng mở miệng: “An Nhiên, trong lòng em, chúng ta còn có đường phát triển tình cảm không?”
An Nhiên ngồi trước bàn ăn, cô nhìn bóng lưng anh, khẽ chớp mắt.
Khóe mắt mang theo chút sương mù.
Cũng đau như trước đây!
Cô chậm rãi đứng lên, đứng ở phía sau anh, rõ ràng hai người chỉ cách nhau vài bước nhưng lại giống như cách một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua.
An Nhiên hít sâu một hơi, cô cố gắng dùng giọng lý trí để mở miệng: “Hoắc. Doãn Tư, trải qua ba năm này tôi đã biết mức độ của mình! Đoạn đó của chúng ta chính là sai lầm, vốn không nên xảy ra! Lâm Hi... Tôi rất vui vì anh rất thích thằng bé, nếu anh muốn gặp thằng bé thì tôi có thể sắp xếp cho anh bất cứ lúc nào, còn những chuyện khác thực sự không cần thiết.”
“Hoắc Doãn Tư, chúng ta cứ như vậy đi!”
“Tôi không chịu nổi!”
Hoắc Doãn Tư nghe xong thì không lên tiếng, chỉ cúi đầu châm điếu thuốc lá.
Anh hút thuốc sau lưng cô.
Sương khói màu xám mỏng manh, chậm rãi dâng lên, càng làm mơ hồ ánh mắt An Nhiên, cô đột nhiên có chút chịu không nổi, ở nơi này cô không chịu nổi nữa.
Nơi này có toàn bộ ký ức của cô và Hoắc Doãn Tư.
Những quá khứ kia, tốt, xấu, tất cả đều đập vào trong lòng cô, làm cho cô đau đớn.
Hoắc Doãn Tư hút hết nửa điếu thuốc..
Anh nghiêng người, động tác rất ưu nhã tắt tàn thuốc, cơ thể khẽ chuyển nhìn chăm chú An Nhiên... Anh lẳng lặng chăm chú nhìn cô, nhìn An Nhiên không giống này.
Môi An Nhiên khẽ run, lại nói: “Hoắc Doãn Tư, cứ như vậy đi!”
Hoắc Doãn Tư cười nhạt.
Anh nói: “Em rõ ràng còn có cảm giác với tôi!”
An Nhiên mới muốn phản bác.
Anh lại ngắt lời cô, vẻ mặt và giọng nói đều trở nên giải quyết việc chung, lạnh lùng xa cách: “Lâm Hi là con của Hoắc gia, không thể đi theo em mãi được.”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!