Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1890: Nếu sớm hơn một chút




Cậu dán sát mặt cô, nhìn chăm chăm vào gương mặt rưng rưng nước mắt ấy, giễu cợt: "Miệng vẫn còn cứng nhỉ!"

Mắt An Nhiên đỏ oạch, đôi môi run rẩy vẫn ngang ngạnh: "Tổng Giám đốc Hoắc có gì tốt chứ!"

Hoắc Doãn Tư trông cô chằm chặp.

Đàn ông và phụ nữ khác biệt, đàn ông bao giờ cũng lý trí hơn nhưng lại dễ kích động.

Ví dụ như bây giờ, rõ ràng Lâm Hi chỉ là chuyện nhỏ, cả hai chỉ cần bàn bạc sau này nuôi nấng cậu nhóc ra sao là được. Song lúc này Hoắc Doãn Tư chỉ muốn ôm người phụ nữ vào lòng, hôn lên đôi môi ấy, thậm chí là làm những chuyện quá đáng.

Cậu nhẹ nhàng sờ môi cô, giọng khàn đặc.

"Mấy năm nay tôi rất nhớ em."

An Nhiên không còn là cô gái không rành thế sự, do đó tất nhiên cô hiểu lời cậu nói. Những gì cậu đang nói không chỉ là nhớ nhung đơn giản, mà còn bao hàm cả ham muốn xác thịt của lứa đôi.

Cô tức giận quay mặt đi: "Đây là lý do anh gọi tôi đến đây ư?”

Hoắc Doãn Tư nhìn cô tức giận thì không biết nên nói gì nữa. Nhưng cậu vẫn không dăn lòng nổi mà kề sát vào tai cô, thủ thỉ: "Tôi rất nhớ đấy, vậy em có cho tôi không?”

Đều là người trưởng thành, đến cả chuyện ấy cũng đã làm vô số lần.

Cậu thật sự khát khao chuyện ấy!

Nhưng An Nhiên nhớ tới Tôn Điềm, cô gái mình từng gặp vài lần mà lần nào. cũng tự nhận là bạn gái của cậu. Bây giờ cậu đưa ra mấy yêu cầu này với cô, đâm ra làm cô có hơi chán ghét.

Cô ngửa đầu nhìn cậu, nói năng gãy gọn: "Tôn Điềm không thỏa mãn được anh sao? Mà khiến Tổng Giám đốc Hoäc đói khát tới nhường này."

Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: "Em ghen à?” Cô khẽ bảo cậu buông cô ra.

Cậu bèn đứng dậy, chờ An Nhiên đứng lên khỏi giường. Mặc dù hai người lăn vài vòng trên giường nhưng quần áo vẫn gọn gàng...

An Nhiên chỉnh tất chân bằng đôi tay run rẩy. Bởi ánh mắt của Hoắc Doãn Tư quá chăm chú.

Đợi đến khi cô làm xong, cậu mới đứng dậy: "Ăn cơm trước đãi! Tôi làm toàn mấy món em thích thôi."

An Nhiên chẳng hề nghĩ ngợi, đáp luôn: "Tôi không ăn đâu! Nói xong rồi thì tôi về đây."

Ra ngoài kia, cô lấy chiếc sổ tiết kiệm trị giá năm trăm ngàn trong chiếc ví da

nhỏ. Bằng số tiền cậu đưa cho dì Lâm. Hoắc Doãn Tư nhìn chiếc sổ tiết kiệm, bình thản lật qua lật lại: "Sao thế, ngay cả quyền tiêu tiền cho con tôi cũng chẳng có sao? Vậy thì để nó về nhà họ Hoắc, tôi tự tay chăm sóc nó."

An Nhiên nắm chặt tay: "Hoắc Doãn Tư, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Hoắc Doãn Tư bới cho cô một chén cơm, chỉ một bàn đồ ăn: "Cơm nước xong xuôi tôi sẽ nói cho em biết!"

An Nhiên nhìn anh đăm đăm.

Hoắc Doãn Tư thấy cô không nhúc nhích, lập tức cầm điện thoại gọi về số của thư ký Nghiêm: "Bảo luật sư của tập đoàn chuẩn bị..."

Điện thoại bị cô đập trúng, rơi xuống bàn ăn.

Nhưng trên màn hình lại chẳng có cuộc gọi nào.

Thấy cậu trí trá như thế, An Nhiên giận tới mức xấu hổ, nhưng Hoắc Doãn Tư chỉ cười nhẹ, ngón tay thon dài khẽ khàng cạ mũi cô: "Tôi chưa bao giờ thấy em tức giận đến thế! Từ lúc vào đây đến giờ, em tức giận bao nhiêu lần rồi nhỉ?"

An Nhiên gạt tay cậu: "Xin Tổng Giám đốc Hoắc hấy tự trọng."

Hoắc Doãn Tư từ tốn húp canh, uống được nửa bát, cậu bỗng nâng mắt cười khẽ: "Hồi nãy tôi hôn em trông em cũng không phối hợp lắm, thế vì sao hồi nãy không bảo tôi hãy tự trọng đi?"

An Nhiên không nhịn nổi nữa, đúng lúc cô đang nhen nhóm ý định rời đi.

Giọng Hoắc Doãn Tư đột nhiên đanh lại: "Ngồi xuống ăn cơm! Ăn cơm xong chúng ta bàn bạc lại."

An Nhiên trừng mắt với cậu, rốt cuộc cô đành khuất phục. Con trai chính là mạng sống của cô, cô không dám đắc tội với Hoắc Doãn Tư quyền thế ngập trời.

Có vẻ như Hoắc Doãn Tư đã hài lòng.

Cả hai yên lặng ăn cơm, An Nhiên không có tâm trạng ăn uống nên ăn được vài đũa thì ngưng tay, cậu nhìn cô: "Em ăn ít vậy, trách gì gầy như thế!"



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!