Hoắc Minh đuổi theo sau đúng lúc nghe thấy những lời vừa rồi của Ôn Noãn.
Trên gương mặt anh tuấn trưởng thành của anh hiện lên sự mê mang.
Ôn Noãn nói muốn quên anh đi!
Cô thật sự muốn quên anh sao?
Cô đã chia tay với anh, có phải sẽ coi anh như người xa lạ, một ngày nào đó cô có bạn trai mới, sẽ bình tĩnh giới thiệu anh với gã bạn trai ấy, giống như cách cô từng làm với Cố Trường Khanh.
Trong đầu Hoắc Minh hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Lần đầu tiên anh và Ôn Noãn gặp nhau.
Lúc ngồi trên xe từ sân gôn trở về, rõ ràng cô rất ngây ngô nhưng lại cố giả vờ như có kinh nghiệm.
Ở nhà hàng Pháp, cô ngồi đánh đàn.
Thực ra đều khiến anh động lòng...
Còn có vô số chỉ tiết trong sinh hoạt của bọn họ, bọn họ cùng thân mật triền miên ở mỗi một góc trong chung cư, anh thích nhìn cô tình mê ý loạn, cắn lỗ tai cô gọi cô là Morning Dew.
Ôn Noãn là người phụ nữ đầu tiên chân chính của anh.
Anh hối hận rồi.
Trong chuyện tình cảm, rất ít khi Hoắc Minh hối hận.
Năm đó khi chia tay Kiều An, anh dứt khoát kiên quyết, qua nhiều năm như thế nhưng anh chưa bao giờ sinh ra cảm xúc hối hận.
Có lẽ tình nghĩa nhiều năm với cô ấy chưa hết.
Có lẽ tình cảm với chú Kiều vẫn còn.
Nhưng anh chưa bao giờ hối hận, cũng chưa từng suy nghĩ đến chuyện nếu mình ở cạnh cô ấy nhiều hơn, thì cô ấy sẽ không đi theo người khác...
Hôm nay anh đã khiến Ôn Noãn bị thương.
Anh vô cùng hối hận, anh muốn bồi thường cho cô, anh không muốn chia tay cô.
Bọn họ không nên kết thúc như vậy...
Hoắc Minh nắm chặt lấy cửa xe, nhìn Ôn Noãn nói: "Để tôi đưa em về."
Ôn Noãn ngồi trong xe, cô cực kỳ bình tĩnh: "Hoắc Minh, chúng ta cắt đứt hoàn toàn đi!"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng: "Luật sư Hoắc, tôi và anh không giống nhau, tôi đối diện với tình cảm của mình không dây dưa dài dòng, càng không thích chân trong chân ngoài, vương vấn tình cũ!"
Lông mày Hoắc Minh nhíu chặt.
Anh vẫn muốn giải thích!
Bỗng nhiên Ôn Noãn đỏ ửng hai mắt, nhìn chằm chằm anh: "Hoắc Minh, tôi rất đau! Hiện tại... Anh có thể thả tôi đi được không?”
Anh ngẩn người ra.
Ôn Noãn dùng sức đóng sầm cửa xe lại.
Rầm một tiếng, ngón tay Hoắc Minh bị kẹp, trong nháy mắt đã trở nên xanh tím.
Hoắc Minh lùi về sau một bước theo bản năng, Bạch Vị lại mắng một câu “Đồ đê tiện' rồi lái xe đi.