Thân thể của An Nhiên dính chặt vào cánh cửa, giấy dụa kịch liệt, ánh mắt của cô nhìn cậu tựa băng lạnh: "Tổng Giám đốc Hoäc định vứt chi phiếu vào người tôi tiếp sao?"
Hoắc Doãn Tư không để ý lời mỉa mai của cô.
Cậu vứt chiếc áo bành tô của cô xuống, khẽ khàng vuốt ve vòng eo của cô, ghé sát vào tai cô, thỏ thẻ: "Sao lại không liên quan cơ chứ? Không liên quan thì sao em lại có hạt giống của tôi, không liên quan thì sao tôi lại có thêm một đứa con trai 2 tuổi?"
Mắt An Nhiên ửng đỏ: "Đồ khốn nạn!"
Trước sự phản kháng của cô, Hoắc Doãn Tư bế cô lên, trực tiếp vác cô tới phòng dành cho khách.
Nơi mà bọn họ phát sinh quan hệ lần cuối cùng.
An Nhiên bị cậu đè xuống chiếc giường mềm mại, những sợi tóc đen nhánh trải khắp ga giường, làm nổi bật lên làn da trắng muốt của cô. Hơn nữa, cô lại vô cùng mảnh dẻ nên khi cậu áp cô xuống, cả cơ thể của cô đều bị lún hết xuống giường.
"Hoắc Doãn Tư, anh muốn làm gì?"
An Nhiên đẩy vai cậu rồi gọi khẽ, nhưng không thể nào ngăn cản được cậu.
Hoắc Doãn Tư đang cuỗm lấy cơ thể của cô, hôn môi cùng cô. Cậu rõ biết hiện giờ chưa phải là thời điểm thích hợp, nhưng cậu không thể nhịn nổi... Cậu không thể kiềm chế chính bản thân mình, cứ hôn cô tới tấp.
Cậu cực kỳ hiểu cô, biết nên làm gì để khiến cô thỏa hiệp.
Vài phút sau, An Nhiên vốn đang ôm cổ cậu mà đấu tranh kịch liệt, dần dần suy yếu bởi nụ hôn của cậu. Cô đã thay đổi so với trước đây, hương vị của nụ hôn
cũng khác hẳn, làm cậu si mê nụ hôn này.
Rốt cuộc, Hoắc Doãn Tư ngửa mặt lên, con ngươi màu đen chăm chú ngắm gương mặt đê mê của cô.
"Hoắc Doãn Tư..."
An Nhiên thì thầm tên của cậu, có vẻ như cô khó chịu vì cậu chợt dừng lại. Đôi môi đỏ mỏng đang hé mở ấy quả thực làm người đàn ông không tài nào chịu nổi.
Hoắc Doãn Tư không cầm lòng mà cúi đầu, muốn hôn cô thêm nữa. Một cái bạt tai tát thẳng vào gương mặt anh tuấn của cậu.
An Nhiên đã tỉnh táo lại, cô vừa xấu hổ vừa túm chăn che kín cơ thể của mình: "Hoắc Doãn Tư, anh là đồ khốn nạn!"
Ánh mặt của Hoắc Doãn Tư sâu không lường được.
Cậu sờ gương mặt của mình, sau đó chậm rãi nói: "Từ nhỏ đến lớn, gương mặt này của tôi chưa từng bị ai tát, kể cả phụ nữ đấy! An Nhiên, em có biết em tát †ôi mấy lần rồi không?”
An Nhiên muốn đứng dậy phản bác xong lại bị cậu đè xuống.
Dáng vẻ của cả hai lúc này vô cùng rối loạn, cậu như vậy khiến cô muốn tránh cũng không thể tránh được.
An Nhiên khó chịu, ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Gương mặt của cô hây hây đỏ, thanh âm run rẩy, vừa mềm mỏng vừa quyến rũ: "Tôi đến đây để bàn chuyện quan trọng với anh."
Hoắc Doãn Tư đang tìm thứ gì đó, rồi cậu cầm nó qua đây. An Nhiên nhìn thoáng qua, trái tim nảy lên.
Hoắc Doãn Tư áp người vào người cô, kề sát tai cô, hỏi khẽ: "Nếu em uống thuốc, thì tại sao có thể có Lâm Hi?"
An Nhiên nhìn tờ giấy đó.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!